(HNMO)- Sau một thời gian để độc giả sốt ruột chờ đợi, cuối cùng cuốn tiểu thuyết “Một ngàn con đường quê”, phần tiếp theo của “Những cây cầu ở quận Madison” – tác phẩm văn học nổi tiếng của nhà văn Robert James Waller đã chính thức ra mắt.
Dịch giả Thanh Vân (trái) và Biên tập trẻ Cẩm Linh tại buổi ra mắt sách |
(HNMO)- Sau một thời gian để độc giả sốt ruột chờ đợi, cuối cùng cuốn tiểu thuyết “Một ngàn con đường quê”, phần tiếp theo của “Những cây cầu ở quận Madison” – tác phẩm văn học nổi tiếng của nhà văn Robert James Waller đã chính thức ra mắt.
Đặc biệt, tác phẩm văn học kinh điển này được dịch giả Đinh Thanh Vân biên dịch, nhà biên tập trẻ Cẩm Linh biên tập và được in theo khổ sách bỏ túi (11,5x17,5) sẽ khiến độc giả cảm thấy rất thú vị. Sách do NXB Phụ Nữ và Công ty sách Phương Đông liên kết xuất bản.
Sau nhiều năm với số lượng phát hành lên tới hàng chục triệu bản, cuốn “Những cây cầu ở quận Madison” vẫn là một trong những chuyện tình hay nhất của mọi thời đại. Tiểu thuyết nổi tiếng “Những cây cầu ở quận Madison” hiện đã được xuất bản bằng 35 thứ tiếng, với hơn 10 triệu bản trên toàn thế giới và được đánh giá là “tác phẩm kinh điển còn mãi sức sống với câu chuyện tình yêu làm rung động hàng triệu trái tim độc giả”. Với sức hấp dẫn như vậy, tập hai của cuốn “Những cây cầu ở quận Madison” mang tên “Một ngàn con đường quê” đã được Công ty CP VH-TT Phương Đông mua bản quyền, bản tiếng Việt do dịch giả Đinh Thanh Vân chuyển ngữ.
“Những cây cầu ở quận Madison” nói về tình yêu của Robert Kincaid, một nhà nhiếp ảnh tự do và Francesca Johnson, vợ một nông dân truyền thống, đã là lời nói thay cho khát vọng tình yêu nam nữ ở khắp nơi, nó cho chúng ta biết tình yêu là gì, rằng khi con người yêu và được yêu mãnh liệt, cuộc đời sẽ lật sang một trang mới ra sao.
Cuối cùng, trong tập truyện mới, thấm thía đắng cay này, Robert James Waller kể nốt phần còn lại chuyện tình của Robert và Francesca. Robert Kincaid chỉ còn lại những hồi ức tình yêu, và rồi ở tuổi 68, ông quyết định lên đường một lần nữa. Ông gọi cuộc hành trình này là Lần Cuối cùng, với ý định trở lại không gian cũ và thầm nói lời từ biệt với Francesca; Trên đường trở lại cầu Roseman ở quận Madison, Iowa, ông thình lình bắt gặp quá khứ xa xưa, bất ngờ đến ngỡ ngàng, khó ai có thể tưởng tượng nổi…
Phần 2 này kể về Robert khi đã ở tuổi xế chiều, khi những nồng nàn say đắm của tình yêu tuổi trẻ tưởng như đã ngủ quên và những đau đớn nhức nhối về một tình yêu không thành đã không còn khắc khoải, đúng như câu nói: “Tình yêu là sau những nồng nàn, bỏng cháy, khi tất cả đã lắng xuống dịu êm, người ta vẫn muốn nhớ về nhau”.
Chuyện bắt đầu bằng những hồi tưởng của ông Robert sống cô đơn với những kỷ niệm về Francesca và tự hỏi giờ này người yêu năm xưa của mình ra sao. Những trăn trở đó đã thúc đẩy ông, trong những ngày tháng cuối đời mình, làm một điều gì đó có ý nghĩa, vậy là ông lên đường. “Một ngàn con đường quê” khắc hoạ những cảm xúc và khám phá của ông trong quá trình tìm lại chính mình, ông lại hóa trẻ dại và nhìn ngắm thế giới xung quanh.
Cùng lúc đó, chàng thanh niên trẻ Carlisle McMillan cũng biết được sự thật về người cha mà anh chưa từng gặp mặt (chính là Robert Kincaid), chỉ có một vài manh mối để đi tìm cha nhưng Carlisle vẫn lên đường. Truyện là hành trình của hai người đàn ông và phút tái hợp đầy xúc động của hai cha con.
Trong “Một ngàn con đường quê”, tác giả không xây dựng một câu chuyện tình nào cả. Phần này tập trung khai thác Kincaid, ở tuổi 68, ông chẳng còn gì nhiều bên cạnh ngoài một chú chó nhỏ và những bức ảnh cũ, sống bằng những ký ức của quá khứ. Những kỷ niệm đó đã thôi thúc ông quay lại với cây cầu nơi ông và Francesca gặp nhau lần đầu.
Ông không muốn tìm lại Francesca mà chỉ muốn tìm về cảnh xưa, tìm lại chính mình, làm rõ những suy nghĩ từng một thời rối rắm trong ông. Cây cầu còn đó không? Cảnh cũ năm xưa có còn gây cho ông nhiều xúc động sau ngần ấy năm? Và quan trọng nhất là để ông được “nói chuyện” lại với quá khứ.
Về phần Francesca, sau khi chồng bà qua đời, bà sống lảng tránh và khép kín. Cũng như Kincaid, bà luôn suy nghĩ về những gì đã qua, luôn lưu giữ hình ảnh của người tình năm xưa trong trái tim. Nhưng chẳng ai trong hai người có ý định “vượt rào” lần nữa, họ không gọi điện, không viết thư, không cố gắng làm bất cứ điều gì để níu kéo nhau hơn nữa. Thế nhưng, họ vẫn luôn âm thầm sống chìm đắm trong những ký ức về nhau.
(*) Không sao chép dưới mọi hình thức khi chưa có sự đồng ý bằng văn bản của Báo Hànộimới.