(HNM)- Ngày 11-3 đã trở thành một ngày đen tối trong lịch sử Nhật Bản, khi toàn bộ khu vực kéo dài hơn 1.000km ven biển Đông bắc bỗng phút chốc trở thành hoang tàn và đổ nát vì trận động đất mạnh với cường độ lên tới 9 độ richter kèm theo những cơn sóng thần cao tới 10m.
Giữa lúc đau thương tưởng chừng lên đến đỉnh điểm, thế giới đã được chứng kiến một tinh thần quả cảm đáng khâm phục của người dân xứ Mặt trời mọc. Nhiều câu chuyện cảm động đầy nước mắt về tình người giữa lúc nguy nan ở Nhật Bản đang lan truyền với tốc độ kỷ lục trên toàn thế giới.
Không thể cầm lòng
Hơn 1 tuần qua, các phóng viên vẫn không được phép vào lớp học hay nói chuyện với 30 em nhỏ tại Trường Tiểu học Kama ở Ishinomaki - một trong những nơi bị ảnh hưởng nặng nề nhất của động đất sóng thần. Cha mẹ những em nhỏ này đã bị sóng thần cuốn trôi khi đang trên đường tới đón con mình. Thật khó có thể cầm lòng khi biết suốt những ngày qua, các em vẫn ngồi lặng lẽ trong một lớp học chờ đợi khắc khoải, hy vọng cha mẹ sẽ đến đón. Nhiều giáo viên và họ hàng của các em sợ rằng, bất kỳ sự tiếp xúc nào của người lạ cũng có thể khiến các em nghĩ rằng cha mẹ chúng đã thoát chết và an toàn trở về.
Một phụ nữ Nhật Bản đã bị mất chồng sau trận động đất, đang chăm sóc hai con nhỏ.
May mắn hơn 30 em nhỏ tại Ishinomaki, Akiko Kosaka đang học tiếng Anh ở bang California (Mỹ) dường như đã mất hết hy vọng được thấy gia đình cô ở ngôi làng Minami Sanriku, tỉnh Miyagi. Gần một nửa số người dân làng này đã mất tích hoặc đã chết. Thế rồi Kosaka được một người bạn gửi cho đoạn video trên YouTube lấy từ kênh truyền hình địa phương. Trong video, chị gái cô đội mũ cứng, giơ một tấm biển có chữ về phía camera. Trên biển có chữ nhắn gửi Kosaka rằng gia đình vẫn an toàn. Kosaka đã khóc - những giọt nước mắt hạnh phúc như bao trường hợp tìm được người thân trong cơn tuyệt vọng.
Những lá thư nghẹn lòng
Các em nhỏở thị trấn Minamisanrikucho với nguồn sáng duy nhất sau trận động đất.
"Tôi đang khóc" - là lá thư ngỏ đăng trên blog cá nhân của Sophie Alice Jessica (26-6-1992), người Los Angeles (Mỹ) đang lan truyền rất nhanh trong cộng đồng mạng thế giới. Sophie có một người bạn sống ở Sendai, Nhật Bản - tâm động đất và sóng thần. Cô rất lo lắng và gọi điện cho người bạn ấy để biết được tình hình của bạn. Và thật vui khi bạn của Sophie và gia đình vẫn bình an. Nhưng... cả hai đều đã khóc thật nhiều bởi câu chuyện về tình người cảm động trong thảm họa ấy mà Sophie đã ghi lại trong blog của mình: "Tôi vừa gọi điện cho một người bạn của tôi đang sống ở Nhật. Cô ấy sống ở Sendai và các bạn biết đấy, thành phố này đang phải chịu thiệt hại lớn nhất về người và tài sản. Cô ấy vẫn ổn, cả gia đình cô ấy nữa. Nhưng cô ấy đã khóc nức nở khi gọi điện cho tôi và sau khi nghe cô ấy kể chuyện, bây giờ tôi đang khóc. Cô ấy nói cô ấy đang ở trên phố khi cơn động đất diễn ra cùng với mẹ và đứa em trai 2 tuổi. Rồi sóng thần ập đến. Nước tràn nhanh đến nỗi mặc dù đã trốn được vào một căn nhà bên đường, họ biết rằng mực nước rồi sẽ dâng cao rất nhanh và họ phải tìm chỗ trốn khác trước khi bị chết đuối. Họ không ngừng kêu cứu. Một người đàn ông đã nhìn thấy họ từ ban công căn nhà phía sau. Rồi người đàn ông đó ngay lập tức nhảy xuống khỏi ban công xuống nước, giúp bạn tôi, mẹ cô ấy và cậu em trai trèo lên ban công vào căn nhà. Nước lúc đấy càng ngày càng mạnh, không thể đứng vững được nữa. Mẹ bạn tôi kiên quyết để những đứa con của mình lên trước, sau đó người đàn ông đứng dưới đỡ bà ấy lên. Sau khi cả ba người trèo lên ban công yên ổn, mẹ của bạn tôi nắm lấy tay người đàn ông và kéo ông ấy lên. Bất chợt một chiếc ô tô (trong hàng trăm chiếc) bị nước cuốn tràn tới đúng hướng người đàn ông đó. Mọi người ở bên trên gào thét. Đột nhiên, người đàn ông ấy giật khỏi tay mẹ bạn tôi, khi mà chiếc ô tô tràn tới, để bà ấy không bị kéo theo xuống nước. Chiếc ô tô đâm vào ông ấy và cuốn ông đi.
Tôi không biết tên người ấy, hay người đàn ông đó là ai… nhưng tôi muốn dành cho ông ấy một khoảnh khắc đặc biệt khi cầu nguyện tối nay và cả trong tương lai nữa. Ông ấy là một anh hùng thực sự".
Một người đàn ông trở về ngôi nhà của mình sau trận động đất.
Cùng với bức thư ngỏ của Sophie, lá thư của ông Hà Minh Thành, 56 tuổi, người Nhật Bản gốc Việt, làm cảnh sát ở Saitama và tham gia vào đợt cứu hộ tại vùng Fukushima, đăng trên blog của TS Vật lý Nguyễn Đình Đăng, hiện đang làm việc ở Tokyo cũng thu hút được số lượng người đọc khổng lồ: "Mấy ngày nay tôi chứng kiến nhiều câu chuyện cảm động về tình người trong hoạn nạn lắm nhưng có một chuyện khiến tôi cảm động nhất đã khiến một người lớn như tôi từng có bằng Tiến sĩ Công học ở Đại học Đông Bắc (Tohoku Dai) cũng phải hổ thẹn về một bài học làm người.
Câu chuyện tối hôm kia tôi được phái tới một trường tiểu học phụ giúp hội tự trị ở đó để phân phát thực phẩm cho các người bị nạn. Trong cái hàng rồng rắn những người xếp hàng tôi chú ý đến một đứa nhỏ chừng 9 tuổi, trên người chỉ có chiếc ao thun và quần đùi. Trời rất lạnh mà nó lại xếp hàng cuối cùng, tôi sợ đến phiên của nó thì chắc chẳng còn thức ăn. Nên mới lại hỏi thăm. Nó kể đang học ở trường trong giờ thể dục thì động đất và sóng thần đến, cha của nó làm việc gần đó đã chạy đến trường, từ ban công lầu 3 của trường nó nhìn thấy chiếc xe và cha bị nước cuốn trôi, 100% khả năng chắc là chết rồi. Hỏi mẹ đâu, nó nói nhà nằm ngay bờ biển, mẹ và em của nó chắc cũng không chạy kịp. Thằng nhỏ quay người lau vội dòng nước mắt khi nghe tôi hỏi đến thân nhân. Nhìn thấy nó lạnh run lập cập tôi mới cởi cái áo khoác cảnh sát trùm lên người nó. Vô tình bao lương khô khẩu phần ăn tối của tôi bị rơi ra ngoài, tôi nhặt lên đưa cho nó và nói: "Đợi tới phiên của con chắc hết thức ăn, khẩu phần của chú đó, chú ăn rồi, con ăn đi cho đỡ đói". Thằng bé nhận túi lương khô của tôi, khom người cảm ơn. Tôi nghĩ bình thường tưởng nó sẽ ăn ngấu nghiến ngay lúc đó nhưng không phải, nó ôm bao lương khô đi thẳng lên chỗ những người đang phát thực phẩm và để bao lương khô vào thùng thực phẩm đang phân phát rồi lại quay lại xếp hàng. Tôi sửng sốt và ngạc nhiên vô cùng, mới hỏi nó tại sao con không ăn mà lại đem bỏ vào đó. Nỏ trả lời: "Bởi vì còn có nhiều người chắc đói hơn con. Bỏ vào đó để các cô chú phát chung cho công bằng chú ạ".
Tôi nghe xong vội quay mặt đi chỗ khác để khóc để nó và mọi người đang xếp hàng không nhìn thấy. Thật cảm động. Đất nước này giờ đây đang đứng ở trong những giờ phút nguy cấp nhất của sự điêu tàn, nhưng chắc chắn nó sẽ hồi sinh mạnh hơn nhờ những công dân biết hy sinh bản thân ngay từ tuổi niên thiếu.
(*) Không sao chép dưới mọi hình thức khi chưa có sự đồng ý bằng văn bản của Báo Hànộimới.