Thực tế, năm nào Sa Pa chẳng có tuyết. Tỉnh, huyện luôn sẵn sàng hỗ trợ người dân. Nhưng mọi việc lên báo thì lại khác lắm!
Mấy hôm nay, thấy hàng trăm ngàn lượt share ảnh (những em bé Sa Pa không có quần áo mặc) và kêu gọi ủng hộ quần áo lên Sa Pa. Có thể rất nhiều người cùng suy nghĩ với em mà chẳng dám nói. Đơn giản vì nói trong cái thời điểm nhiễu loạn này, sợ bị "gạch đá" lắm!
Bản thân làm kinh doanh du lịch Sa Pa nhưng tôi lại thấy chuyện này nó bi hài. Người dưới xuôi nhìn nhận mọi việc qua những bức ảnh. Và thậm chí cả người chụp cũng chưa chắc đã tìm hiểu câu chuyện như thế nào.
Vâng. Tại sao hàng trăm công ty du lịch ở Sa Pa không kêu gọi ủng hộ?
Xin chưa bàn tới lợi ích từ việc có tuyết đem lại. Hãy nói về cơ sở vật chất, về mặt bằng chung của thị trấn Sa Pa. Sa Pa là 1 huyện miền núi, người ta biết đến Sa Pa là 1 điểm du lịch đẹp, cuốn hút. Họ tới Sa Pa và thấy trẻ em ở truồng, họ cho tiền.
Thế nhưng...
- Mỗi năm có hàng nghìn dự án từ thiện cấp nhà nước, cấp tỉnh, cấp huyện, các cơ quan đoàn thể, cá nhân chỉ tập trung tại Sa Pa.
- Đầu tư cơ sở vật chất, trường học, toilet tốt gấp đôi gấp ba lần dưới xuôi.
- Mỗi lần ủng hộ là cả trăm chiếc áo quần, cả ngàn đôi ủng và sách vở dùng cả chục năm không hết.
Vậy thì tại sao chúng ta còn nhìn thấy những nghịch cảnh của mùa tuyết ???
... Vì bố mẹ các em. Chứ không phải vì Sa Pa có tuyết mà như vậy.
- Bố em đi lên thị trấn, bố em làm. (À không, thực ra bố em đi uống rượu).
- Mẹ em địu em em đi làm hướng dẫn viên, đi bán hoa quả Tàu.
Vậy thì ai sẽ mặc quần áo cho các em đây? Không phải vì thiếu, mà vì cuộc sống, vì hoàn cảnh gia đình.
(Ảnh: Hà My) |
Chúng tôi, những người làm du lịch hàng năm vẫn đều đặn đóng góp các quỹ từ thiện đồng thời xin trợ cấp thêm để hỗ trợ người dân huyện Sa Pa. Xuyên suốt từ Bản Khoang, San Sả Hồ, Thanh Phú, Thanh Kim. Cố gắng làm tất cả để đưa du lịch Sa Pa lên 1 tầm cao mới. Khắc phục việc đồng bào xin tiền du khách bằng cách tuyên truyền đến các du khách. Nhưng người cho vẫn cho. Lối mòn ấy đã in hằn trong tiềm thức của người bản địa.
Để tôi kể mọi người nghe câu chuyện trên đường đi từ thiện nhé! Chuyện là ở trạm nghỉ, em gặp 1 em bé chạy ra xin tiền. Vô tình hỏi:
- Bố mẹ con đâu ?
- Bố mẹ chết rồi.
Cho quà xong, bé lại lân la sang đám khác xin tiếp. Tiếp tục lặp lại điệp khúc: " Cô chú ơi ... Bla bla bla "
Em mới quay ra hỏi :
- Thế ai bảo con đi xin tiền ?
- Mẹ con ạ.
- Thế mẹ con đâu ?
- Mẹ ở nhà.
Câu chuyện có thật. Vui mà cười ra nước mắt. Thế mới biết người lớn vô tình làm hỏng cả một thế hệ như nào.
Và tôi cũng chẳng hiểu tại sao mọi người lại ném búa rìu vào du khách? Chả ai muốn nhìn người ta phải chịu cảnh như thế cả. Nhưng nếu du khách không đến thì tuyết có ngừng rơi không? Sa Pa, Hà Giang, Mộc Châu, Lạng Sơn có hết lạnh được không?
Nhiều người đi đường, khách du lịch tỏ ra thích thú khi được đùa vui trong tuyết trắng. (Ảnh: Hà My) |
Đó là do thời tiết, không phải do người du lịch gây ra. Và du khách đến cũng là một phần đóng góp cho du lịch, cũng góp công phát triển kinh tế cho cả một ùng đất chứ có ăn tàn phá hại đâu mà trách họ.
Còn thực tế, năm nào Sa Pa chẳng có tuyết. Những hỗ trợ Nông lâm nghiệp từ phía tỉnh, huyện luôn sẵn sàng hỗ trợ người dân. Nhưng bao giờ cũng vậy, lên báo thì mọi chuyện sẽ theo chiều hướng khác...
Lời cuối. Tôi viết ra đây không phải để tranh luận hay phân bua ai đúng, ai sai. Làm từ thiện xuất phát từ cái tâm. Nhưng sẽ có ý nghĩa hơn nếu được đặt đúng lúc, đúng chỗ. Đông Tây Bắc còn rất nhiều nơi khó khăn. Hãy cùng nối vòng tay lớn để trải dài những tấm lòng nhân ái đến với những nơi xa xôi, những nơi khó khăn hơn huyện Sa Pa. Những nơi không có du lịch ở Mộc Châu (Sơn La), Bát Xát (Lào Cai), Yên Bái, Hà Giang, Tuyên Quang, Cao Bằng, Lai Châu... còn nhiễu xã nghèo lắm!...
Và nếu có thể, xin đừng cho trẻ em TIỀN. Những món quà về vật chất sẽ ấm lòng và thiết thực hơn.
(*) Không sao chép dưới mọi hình thức khi chưa có sự đồng ý bằng văn bản của Báo Hànộimới.