(HNM) - Một ngày, khi đang lang thang trong siêu thị, tôi chợt nghe tiếng chát chúa của thủy tinh vỡ ở ngay phía sau lưng. Quay đầu nhìn, tôi hiểu ngay chuyện gì vừa xảy ra. Một bà mẹ mới rời mắt khỏi xe đẩy hàng trong giây lát để xem thứ gì đó trong tủ đông.
Thật không may, bình nước xốt cà chua to tướng nặng hơn mức cậu bé có thể cầm được và hậu quả tất yếu là thứ âm thanh mà tôi vừa nghe kia. Tôi đang phân vân không biết có nên lại gần và dọn đống nước xốt cà chua văng tung tóe dưới sàn hay không thì một cô nhân viên trẻ đã nhanh nhẹn chạy tới. Cô ấy mỉm cười thay vì nhăn nhó và lập tức lấy giẻ lau cùng rổ đựng rác để dọn nước cà chua. Cả hai mẹ con vị khách đều hết sức ngạc nhiên: người mẹ vẫn đang đứng sững, còn cậu con trai bé bỏng thì vẫn đang dang tay ra ở đúng cái tư thế cầm lọ nước xốt vài giây trước đó.
Dưới sàn, nước cà chua màu đỏ sẫm bắt đầu chảy lan ra, nhưng cô nhân viên trẻ rất nhanh tay lau và thấm. Sau đó cô ấy đứng dậy mỉm cười hỏi hai mẹ con vị khách có ổn không, cậu bé có bị bẩn quần áo không và đừng sợ gì cả. Rồi cô ấy nhanh chóng đi làm việc khác. Thái độ chuyên nghiệp và đầy thông cảm của cô nhân viên ấy khiến tôi cũng không thể không mỉm cười. Trước khi đi tiếp, tôi quay lại nhìn về phía hai mẹ con cậu bé nghịch ngợm. Và lúc đó tôi lại thấy một điều thực sự khiến trái tim mình ấm áp. Cuối cùng thì cậu bé cũng rời mắt khỏi những mảnh thủy tinh vỡ trên sàn và ngước nhìn mẹ với vẻ lo lắng. Nhưng thay vì mắng nhiếc con hay ít nhất là nghiêm mặt nhìn cậu bé, người mẹ lại mỉm cười với cậu bằng đôi mắt thực sự thấu hiểu và tràn đầy yêu thương. Ánh mắt dịu dàng và nụ cười hiền hậu của cô ấy không hề thay đổi chút nào, kể cả khi một người khách đi ngang qua nói đùa rằng con cô ấy đã "tạo thêm việc làm" cho nhân viên siêu thị.
Tôi tin rằng chúng ta ai cũng từng được đối xử như thế - được thông cảm và yêu thương vô điều kiện, bởi một hoặc vài người đặc biệt nào đó trong đời mình. Bởi vì cho dù cố gắng đến đâu, chúng ta ai cũng có lúc khiến cho mọi thứ trở nên lộn xộn và rối ren. Nhưng bản chất con người là luôn mong muốn học cách yêu thương. Vậy nên mỗi lần chúng ta vấp ngã, để tuột mất những điều quan trọng hay thậm chí làm tan vỡ một vài trái tim là mỗi lần chúng ta lại được ai đó tha thứ và thấu hiểu, dù bạn có nhận ra điều đó hay không. Để rồi từ đó chính chúng ta học cách tha thứ và cảm thông cho những người khác nữa. Mong rằng tất cả chúng ta đều học được cách yêu thương nhau như chúng ta đã được thương yêu.
(*) Không sao chép dưới mọi hình thức khi chưa có sự đồng ý bằng văn bản của Báo Hànộimới.