Tôi chưa từng quên những ngày tháng học ở Singapore cách đây hơn 20 năm.
Trường đại học của tôi lớn như một công viên, ngập tràn cây xanh và không khí trong lành, với những khối nhà kí túc xá và giảng đường nằm xen kẽ giữa những vườn cây, và đặc biệt đáng chú ý, ở một góc rất rộng của trường là một quần thể liên hợp thể thao, có sân vận động, bể bơi, những khu tập thể lực cho sinh viên. Chẳng trách nhìn sinh viên của họ, ngoài vốn tri thức được trang bị rất tốt, lại còn khoẻ khoắn, tự tin và năng động vô cùng, và chợt chạnh lòng nghĩ đến việc không ít học sinh, sinh viên ở mình sao lại sợ môn thể dục đến thế.
Tôi cũng chưa từng quên những năm tháng sống ở Italia. Nhà tôi ở ngoại ô Roma, trong một vùng đông dân, nhưng cũng có rất nhiều công viên và khu thể thao. Đấy là những khu rừng lớn chạy bạt ngàn ở một vùng phía Đông thành phố, len qua các khu dân cư và tạo thành một lá phổi cho vùng đất. Trong những công viên ấy, người già đi dạo, trẻ con nô đùa trên những cầu trượt, ghế xích đu, những vật dụng để chúng có thể leo trèo, thanh niên thì người chạy, người đạp xe đạp, người thì tập thể thao với những dụng cụ mà ban quản lý công viên đã lắp đặt ở ngoài trời để dành cho họ. Chính tôi và gia đình cũng đi dạo trong công viên ấy, cũng đạp xe, tập thể thao, hít căng lồng ngực bầu không khí trong lành và tự làm mới mình, tự giải toả những áp lực cho mình sau mỗi ngày làm việc khá dài.
Sau mỗi lần hết học kỳ về nước, lại thấy hẫng hụt. Hà Nội chật chội, ầm ĩ và đông đúc quá. Những không gian xanh không chỉ ít ỏi, mà còn được phân bổ rất không ổn, không giống như tôi đã từng trải nghiệm ở các nước châu Âu đã qua. Những khu tập thể thao, dù là sơ đẳng nhất, trong các khu phố, khu dân cư lại càng là của hiếm. Nhìn cái cảnh thanh niên vạ vật hằng ngày ở các quán cà phê vỉa hè, cảnh người người nhà nhà bu đông các quán nhậu sau giờ làm việc mà thấy rất ngán ngẩm. Vì vào giờ ấy, ở bên kia, chúng tôi sẽ đi dạo, sẽ tập thể thao, sẽ làm tất cả những gì có thể để mình cảm thấy khoẻ khoắn và sảng khoái nhất. Về Hà Nội là về ở trong nhà ống, là giam mình trong những không gian đóng kín ở các khu dân cư có mật độ tập trung dân cư quá cao, hoàn toàn không có những gì như tôi đã từng trải qua ở Singapore hay Italia. Giải pháp tiện lợi nhất là vài ngày trong một tuần, “chui” vào các trung tâm gym, fitness và tập. Nhưng cái thiếu cơ bản vẫn là không khí trong lành, là thiên nhiên.
Thế nên, tôi thực sự mừng khi thấy ở nhiều khu đô thị mới của Hà Nội, đã có những không gian như thế để giải trí và tái tạo năng lượng, và càng mừng hơn nữa khi biết về sự ra đời trong tương lai gần của VinCity Sportia, với công viên thể thao hàng đầu Đông Nam Á cùng hàng loạt công viên tiện ích độc đáo khác có tầm vóc hàng đầu Đông Nam Á, hứa hẹn mang đến cho những dân cư sự năng động, niềm vui sống tích cực và sức khoẻ. Công viên ấy nằm trong một quần thể dân cư đúng theo “kiểu Vin”, nghĩa là có trung tâm thương mại lớn, có bệnh viện, trường học và các khu văn phòng. Vì thế nơi này sẽ trở thành một trung tâm giải trí và thể thao cho mọi đối tượng, mọi lứa tuổi của cư dân khu vực phía Tây Thủ đô ấy. Và công viên ấy có những gì? Hệ thống vui chơi-vận động như tôi và gia đình đã từng sử dụng ở nước ngoài, có công viên patin, công viên khiêu vũ, công viên aerobic, khu chèo thuyền kayak, các bể bơi trong và ngoài trời, hơn 200 sân gồm sân bóng rổ, sân tennis, sân bóng mini, sân bóng bàn... và đặc biệt là công viên gym có tới cả nghìn máy tập. Chưa hết, ở đó còn có các không gian cho việc tập yoga, tập thiền, chơi cờ và cả các khu BBQ và picnic dã ngoại. Ở nhà ta và sống chuẩn Tây là đây chứ đâu nữa?
Tôi vẫn luôn nghĩ, thực ra, người đô thị ở mình không hề lười. Họ cũng yêu thiên nhiên, cũng rất thích vận động, cũng thèm khát không khí trong lành và một đời sống thư giãn. Nhưng sự phát triển không đồng bộ và thiếu quy hoạch của các đô thị hiện đại đã tước đi của họ những không gian ấy, biến những nhu cầu kia trở thành xa xỉ. Cho đến những khu dân cư hiện đại mọc lên ngày một nhiều, tạo ra một tầng lớp cư dân mới, văn minh hơn. Tôi đang hình dung ra VinCity Sportia sẽ như thế nào sau khi nó ra đời, và những người dân ở đó sẽ được hưởng lợi ra sao từ các tiện ích tuyệt vời ấy. Và như một logic vụt đến, biết đâu đấy, rất có thể chính tôi và gia đình cũng sẽ bỏ nhà ống ở trung tâm Hà Nội để đến ở tại nơi này…
(*) Không sao chép dưới mọi hình thức khi chưa có sự đồng ý bằng văn bản của Báo Hànộimới.