Theo dõi Báo Hànộimới trên

Ánh sáng niềm tin

An Minh (số 2 ngõ Đình Đông) -| 28/06/2015 06:41

Sáu tuần nằm ở bệnh viện là cả một khoảng thời gian dài khủng khiếp đối với Brian, phóng viên của tờ báo Hoa học trò ở ngoại ô Paris. Cô gặp tai nạn khi đi tác nghiệp và càng tồi tệ hơn khi cô biết khả năng tìm lại ánh sáng cho đôi mắt của mình là rất hy hữu.



Cơ hội được nhìn thấy người thân yêu của cô thật mong manh. Cô tự giày vò, đau khổ, than trách và giam mình trong bóng tối, không muốn tiếp xúc, gặp gỡ bất kỳ ai, ngay cả khi cô y tá bảo rằng sẽ có một bệnh nhân mới chuyển tới cùng phòng với cô.

Thế nhưng mọi sự thay đổi, bắt đầu từ khi cô gặp người bạn mới này.

Lúc đầu, vì quá đau khổ nên cô không mấy để ý đến Joni (bệnh nhân mới đến) nhưng dần dà cái cách Joni cười nói và ngay cả việc Joni không bao giờ than trách về bệnh tật, số phận, đã làm cô cuốn hút thật sự. Lúc nào Joni cũng vui vẻ lạc quan và luôn nhắc nhở cô rằng: "Cô là một người phụ nữ hạnh phúc nhất, vì lúc nào chồng con cũng yêu thương hết mực, luôn luôn bên cạnh cô và cô càng may mắn khi không nhìn thấy cái đầu rối bù, gương mặt ngơ ngác của chính mình lúc này". Rồi cô bật cười vì cách mô tả ngộ nghĩnh của Joni. Rồi Joni kể cho cô nghe về cách ăn mặc kiểu "râu ông nọ cắm cằm bà kia" của các con cô mà chồng cô đã vụng về sắp cho chúng, rồi những bức tranh mà các con vẽ thật ngộ nghĩnh để tặng cô kèm theo lời chúc cô mau khỏe…

Tất cả những điều cô biết được, nhìn thấy bằng cảm nhận đều do Joni kể chứ bản thân cô những ngày trước đây hầu như không nhận ra. Và lần nào cũng vậy, kết thúc câu chuyện về gia đình cô là lời nhắc nhở của Joni: "Cô là một người phụ nữ hạnh phúc". Câu nói được lặp đi lặp lại ấy dường như có một sức mạnh giúp cô tự tin hơn dũng cảm chấp nhận, biết cách thích ứng hơn với hoàn cảnh và những lúc như thế cô lại cảm thấy Joni thật cô đơn.

Từ ngày vào viện, Joni hầu như không có ai đến thăm, ngoại trừ người mẹ già. Ngay cả cô cũng không biết Joni mắc bệnh gì, chỉ biết loáng thoáng là bệnh khá nặng, cô chợt thấy mình thật vô tâm và ích kỷ, cô tự hứa với mình là sẽ quan tâm tới Joni hơn. Nhưng người bạn ấy không bao giờ cho cô cơ hội, Joni đã trút hơi thở cuối cùng trong lúc không một người thân bên cạnh. Joni ra đi mà không quên để lại cho cô mấy dòng viết vội: "Brian thương mến! Cám ơn cô đã cho tôi những ngày cuối đời thật đặc biệt. Tôi đã tìm thấy niềm vui và hạnh phúc trong tình bạn của chúng ta. Sâu thẳm trong tim tôi vẫn luôn cầu mong ánh sáng sẽ quay về với cô, nhưng có lẽ nó sẽ không quay về như cách cô nghĩ đâu và ngay cả khi cô không còn nhìn thấy gì nữa thì hãy cứ tin rằng cuộc sống vẫn rất đẹp nếu ta nhìn nó bằng ánh sáng của trái tim".

Cô bàng hoàng xúc động, lần đầu tiên cô nhận ra trong đời vẫn còn nhiều điều quan trọng hơn mà mình không nhìn thấy được, cô vẫn nhìn thấy tất cả bằng lòng nhiệt huyết và sức mạnh của trái tim, ngọn lửa ấy sẽ soi đường dẫn lối cho cô. Cô như được tiếp thêm nghị lực sống từ chính người bạn mà chưa một lần và vĩnh viễn không bao giờ thấy mặt, lại càng hiểu hơn rằng người làm báo cần có nghị lực hơn bao giờ hết cho dù có ở vào hoàn cảnh nào đi nữa.

(0) Bình luận
Nổi bật
Đừng bỏ lỡ
Ánh sáng niềm tin

(*) Không sao chép dưới mọi hình thức khi chưa có sự đồng ý bằng văn bản của Báo Hànộimới.