Cuộc chiến tranh giải phóng dân tộc, quy giang sơn về một mối, đã sản sinh ra một thế hệ nhà thơ, mà sau này, người ta quen gọi là thơ chống Mỹ. Họ là một dàn đồng ca mang âm hưởng hào hùng, trong sáng, biết trộn lẫn cái tôi vào cái ta, biết quên mình vì lý tưởng cao đẹp. Nhân kỷ niệm 29 năm Ngày Chiến thắng 30-4, Hànộimới Điện tử xin trân trọng giới thiệu một chùm thơ dưới đây...
Chúng con chiến đấu cho người sống mãi
Việt nam ơi (Nam Hà)
Đất nước
Bốn ngàn năm không nghỉ
Những đạo quân song song cùng lịch sử
Đi suốt thời gian đi suốt không gian
Sừng sững giữa trời anh dũng hiên ngang
Đất nước của những câu chuyện đều làm ta rưng rưng nước mắt
Đã trở thành những bài ca không bao giờ tắt
Trên mỗi con đường, mỗi con xóm ta qua
Từ non ngàn cho tới biển xa
Đất nước của những chiến công hiển hách
Của những con người không bao giờ khuất
Của những tâm hồn! Ôi! Đất nước Việt nam
Mà ta yêu quý vô vàn
Đất nước
Của thơ ca
Của bốn mùa hoa nở
Đọc trang Kiều tưởng câu dân gian
Nghe xôn xao trong gió nội mây ngàn
Đất nước
Của những dòng sông
Gọi tên nghe mát rượu tâm hồn
Ngọt lịm những giọnghò xứ sở
Trong sáng như trời xanh, mượt mà như nhung lụa
Đất nước
Của những người mẹ
Mặc áo thay vai
Hạt lúa củ khoai
Bền bỉ nuôi chồng nuôi con chiến đấu
Đất nước
Của những người con gái con trai
Đẹp hơn hoa hồng, cứng hơn sắt thép
Xa nhau không hề rơi nước mắt
Nuớc mắt để dành cho ngày gặp mặt
Đất nước
Của Bác Hồ
Của óc thông minh và lòng dũng cảm
Của những đèn pha cách mạng
Soi sáng chân trời xuyên suốt đại dương
ơi tuổi thanh xuân
Mang bốn ngàn năm lịch sử trong tim
Ta sung sướng được làm người con đất nước
Ta băng tới quân thù như triều như thác
Ta làm bão giông
Ta thay chuyển đất
Ta trút căm hờn làm nên những vinh quang bất diệt
Sức mạnh bốn ngàn năm đã biến thành bão lửa ngút trời
Đất nước!
Ta hát mãi bài ca đất nước
Cho tuổi thanh xuân sáng bừng lên như ngọc
Cho mắt ta nhìn tận cùng trời
Và cho chân ta đi tới cuối đất
Ôi tổ quốc mà ta yêu quý nhất
Chúng ta chiến đấu cho Người sống mãi Việt Nam ơi!
Đường Trường Sơn 1964
Bình Thuận 1966
Trên đường (Nguyễn Khoa Điềm- 1975)
Rồi bạn đi với tôi qua những bờ tường trắng
Sau chiến tranh
Những ngôi nhà như tinh thể kết bất ngờ trong hạnh phúc
Định hình tất cả niềm vui và sự thật
Bằng gỗ, bằng vôi và giấc mơ ngày lên đường
Những ngôi nhà thành phố tuổi thơ tôi
Bạn đi cùng với tôi trên vỉa hè rạn vỡ
- Đây những gì chúng ta đã sống và đã chết
Người con gái áo trắng đi về tương lai nào đó
- Đây những gì chúng ta đã đổ máu và hát ca
Những hàng phượng mang nắng từ tương lai thành phố
- Đây là những gì giúp ta cao hơn một tầm nhìn
Một người mẹ gánh nặng trở về
- Đây là những gì chúng ta mang mẻ và hy vọng
Bạn ơi
Bạn nghe tiếng trở mình cả thành phố thân yêu
Mây trắng chất ngất và lòng ta đầy dự tưởng
Những em bé nhặt lá khô bên lề đường
Anh bộ đội vụng về sau ngày đánh giặc
Đằng sau buổi chia ly, đằng sau lần gặp
Tâm hồn ta như cánh rừng xa khuất
Lại xanh màu và mãi âm vang....
Phan Thiết có anh tôi (Hữu Thỉnh)
Anh không giữ cho mình dù chỉ là ngọn cỏ
Đất thì rộng, anh không vuông đất nhỏ
Đất và trời Phan Thiết có anh tôi
Chính ở đây anh thấy biển lần đầu
Qua cửa hầm
Sau những ngày vượt dốc
Biển thì rộng căn hầm quá chật
Khẽ trở mình cát để trắng hai vai
Trong căn hầm mùi thuốc súng mồ hôi
Tim anh đập không sao ghìm lại được
Gió nồng nànhơi nước
Biển như một con tàu sắp sửa kéo còi đi
Những ngôi sao tìm cách sáng về khuya
Những người lính mở đường đi lấy nước
Họ lách qua những cánh đồi tháng chạp
Trong đoàn người dò dẫm có anh tôi
Biển ùa ra xoắn lấy mọi người
Vì yêu biển mà họ thành sơ hở
Anh tôi mất sau loạt bom tọa độ
Mặt anh còn cách nước một vài gang
Anh ở đây mà em mãi đi tìm
Em hy vọng để lấy đà vượt dốc
Tân Cảnh
Sa Thầy
Đắc Pét
Đắc Tô
Em đi qua những cơn sốt em qua
Em đã gặp trận mưa rừng anh gặp
Vẫn không ngờ có một trưa Phan Thiết
Em một mình đứng khóc ở sau xe
Cánh rừng còn kia, trận mạc còn kia
Vài bước nữa thì tới đường Số Một
Vài bước nữa
Thế mà
Không thể khác
Biển màu gì thăm thẳm lúc anh đi
Em chưa hay cánh đồi ấy tên gì
Nhưng em biết ngày ngày anh vẫn đứng
Anh chưa biết đã tan cơn báođộng
Chưa biết tin nhà chưa nhận ra em
Không nằm trong nghĩa trang
Anh ở với đồi anh xanh vào cỏ
Cỏ ở đây thành nhang khói của nhà mình
Đồi ở đây cũng là con của mẹ
Lo liệu trong nhà dồn xuống vai em.
Ánh đèn khuya Phan Thiết bước vào đêm
Đèn thành phố soi người đi câu cá
Anh không ngủ người đi câu không ngủ
Biển đêm đêm trò chuyện với hai người
Cứ thế từng ngày Phan Thiết có anh tôi.
Khoảnh khắc giao liên (Trần Ninh Hồ - Tây Trường Sơn 1971)
Cứ ngỡ anh chưa đến
Sao anh đã đi rồi
Tiếng nói ai vừa nói
Hầm sáng nét ai cười
Bàn tay ai còn ấm
Sốt rừng tóc ai rơi
Gươngtựa tường dõi bóng
Bằn bặt mặt gương soi
Lá rừng hay sắc áo
Lối mòn nguyên dáng người
Lòng ta nguyên nỗi đợi
Nguyên khắc giờ không trôi
Ráng chiều hay lửa trận
Cháy mãi phía chân trời...
Đêm 30-4-1975 (Bằng Việt - 1975)
Đất vẫn hôm qua, mà nay bước bàng hoàng
Nghe cả dải núi sông đang nối liền trở lại
Nghe thầm mát tự Cà Mau xa ngái
Hơi rừng yên, tí tách dưới cơn mưa
Bạn bè khắp miền Nam, giờ ai ngủ hay chưa?
Đêm nay dẫu ở đâu chẳng nhớ nhau nhiều nhất
Không gương mặt nào quên, không chuyện gì qua mất
Mà không choán tâm trí mênh mông
Trong lòng sáng rõ hơn, giàu thương mến, bao dung
Đi giữa phố, khóc cười như trẻ nhỏ
Cái giây phút một đời người mới có
Thật đây rồi, vẫn cứ nghĩ trong mơ
Đêm nay hai miền lắc rắc cơn mưa
Mưa hòa thuận, mưa đầu mùa rạo rực
Chiến thắng như mưa nhuần tưới đất
Cỏ trăm miền mới nhú đã liền nhau
Những em bé sơ sinh cất tiếng khóc ban đầu
Nghe rất rõ trong đêm: Đất trời im tiếng nổ
Dọc Hà Nội - Sài Gòn đềurợp ảnh Bác Hồ và rợp màu cờ đỏ
Chỉ riêng các em còn chưa biết:
Mình thành lứa công dân đầu tiên của đất nước đã đoàn viên!
Giới thiệu và tuyển chọn: Nhà thơ Đặng Huy Giang
(*) Không sao chép dưới mọi hình thức khi chưa có sự đồng ý bằng văn bản của Báo Hànộimới.