Theo dõi Báo Hànộimới trên

Những vần thơ chan chứa yêu thương

Nguyễn Viết Hiện| 10/06/2021 11:04

(HNMCT) - Tập thơ “Về lại triền sông” của nhà báo, nhà văn Nguyễn Thế Kỷ đã ra đời khá lâu, tháng 9-2017, nhưng gần đây tôi mới tình cờ biết đến. Tập thơ gồm 50 bài thơ và 10 ca khúc là lời thơ của tác giả đã được các nhạc sĩ phổ nhạc với lời tự bạch: “Những ai đó làm thơ, nếu muốn in thơ, có lẽ nên sơm sớm một chút. Mà tôi thì đã quá muộn”.

Quả thực, lẽ ra phải sớm, rất sớm với một người đi nhiều, viết nhiều như ông, lại đảm đương trọng trách trong lĩnh vực văn hóa nghệ thuật. Đọc lời mở đầu, ông chia sẻ những bài thơ này được ghi lại bằng cảm xúc đến từ những chuyến đi, từ công việc hằng ngày, thậm chí “hơn nửa trong số đó được viết trên máy điện thoại cầm tay và đăng trên Facebook.

Đó là những sáng tác đậm tình yêu quê hương đất nước với cảm xúc tuôn trào của nhà thơ khi về thăm quê Bác: “Ơi quê mẹ quê cha/ Thành quê chung đất nước/ Nên dáng hình Tổ quốc/ Làng Chùa và làng Sen” (“Quê chung”). Tổ quốc, trong thơ Nguyễn Thế Kỷ, đó là: “Máu Vị Xuyên, Gạc Ma... bầm chát/ Vạn nghĩa trang hương khói nguyện cầu/ Ôi Tổ quốc! Biên cương chưa yên giấc/ Đêm quặn lòng máu thịt Hoàng Sa/ Ngày đỏ mắt Trường Sa giông bão/ Lai bút, gươm giữ cõi, xây nhà” (“Tổ quốc”).

Tổ quốc trong thơ Nguyễn Thế Kỷ còn là hình ảnh người bạn học thời phổ thông đã nằm lại ở một nhánh sông nơi miệt vườn Cần Thơ trong chiến tranh chống Mỹ: “Đâu rồi nơi bạn ta nằm lại/ Lục bình thành nấm mộ trên sông/ Màu hoa tím đỏ như màu máu/ Như ngọn đèn chong mấy lỡ làng” (“Chiều Cần Thơ”). Và trong con mắt nhà thơ, nhà văn đa tài, Tổ quốc đôi khi cũng bay bổng lãng mạn, truyền cảm hứng cho người đọc thêm yêu những cảnh sắc tươi đẹp, tên đất, tên người: “Tráng sĩ năm nào sông Mã ơi/ Mơ chi kiều nữ chốn xa xôi/ Về đây trảy hội hoa ban trắng/ Sơn nữ Mường La đẹp lịm người” (“Hội hoa ban”).

“Miền Trung ơi”, “Xứ Nghệ”, “Tình quê”, “Cội nguồn”, “Quê ơi”, “Quê mình”, “Nghệ Tĩnh mình đây”..., có đến 20 trong số 50 bài thơ của tập “Về lại triền sông” viết về quê hương, cha mẹ, nhắn nhủ các con không được phép lãng quên gốc rễ cội nguồn. Tìm về quê là tìm về với chính mình, là được “rũ bụi thị thành, trong trẻo đất quê”, như lời ông bộc bạch trong bài “Tình quê”: “Quê ạ, ta như người lạc bước/ Giữa ồn ào phố thị bon chen/ Chốn phù hoa người xa kẻ lạ/ Vẫn sắt se, góc ruộng ao làng”.

Nhà thơ Nguyễn Thế Kỷ đã khiêm tốn khi chia sẻ rằng: “Thơ tôi, tôi tự ý thức, không có những đặc sắc, bứt phá, ít sự cách tân...”. Ông dùng thơ để nói chữ tình, mà chủ yếu là tình yêu quê hương, đất nước sâu sắc được trải nghiệm, được nuôi dưỡng và lớn lên qua năm tháng đời người. Thứ tình chung thủy, ân nghĩa, chắt ra từ gan ruột, viết ra vừa đủ để cảm nhận, không sáo ngữ, không ồn ào, cũng không quá kiệm lời.

Từng có nhà thơ nào đó đã định nghĩa “Thơ là hồi ký của trái tim”, mà thật vậy, mỗi bài thơ ông viết như gửi gắm kỷ niệm chan chứa yêu thương. Những vần thơ giản dị, kể về người cha, người mẹ, về những ngày khó khăn thời bao cấp, ngay cả những vần thơ “Viết cho con trai trên Facebook” ông cũng tỉ mỉ dặn dò, tâm sự với con bằng lời lẽ yêu thương: “Ba luôn tin trái tim con nhân hậu/ Như sớm mai ấm áp mặt trời lên/ Và lo cả những sương mù giá lạnh/ Phía xa kia dằng dặc con đường”.

“Về lại triền sông” được trình bày đẹp, trong đó có 20 bức tranh giàu ý nghĩa do họa sĩ Thành Chương minh họa. Tập thơ do Nhà xuất bản Văn học và Công ty Truyền thông Liên Việt liên kết xuất bản.

(0) Bình luận
Đừng bỏ lỡ
Những vần thơ chan chứa yêu thương

(*) Không sao chép dưới mọi hình thức khi chưa có sự đồng ý bằng văn bản của Báo Hànộimới.