Trạm thu phí giao thông.(HNM) - Vân Nam là một tỉnh nằm phía Tây Nam Trung Quốc có diện tích 394.000km2 với 44 triệu dân. Nền kinh tế của Vân Nam có 5 ngành công nghiệp kinh doanh chính là thuốc lá; công nghiệp màu xanh (sinh vật chế được, mía đường, trái cây); du lịch; khoáng sản (đồng, vàng, thiếc, thạch anh...) và thủy điện (hạng nhất TQ).
Riêng ngành du lịch, năm 2006, Vân Nam đón nhận 1,8 triệu lượt du khách quốc tế (đông nhất là khách Nhật, Hàn Quốc, Xingapo, Malaixia và Thái Lan) và 72,2 triệu lượt khách nội địa, giúp doanh thu ngành công nghiệp không khói này đạt 50 tỷ tệ (góp 6,8% GDP của tỉnh). Xin lưu ý rằng vào năm 1995 doanh thu từ du lịch chỉ đạt 570 triệu và góp được chừng 3,5% GDP của tỉnh thì thấy ngành công nghiệp không khói này có tốc độ tăng nhanh biết bao.
Côn Minh, thủ phủ của Vân Nam hiện đại với những tòa nhà cao tầng mọc san sát. Đường sá rộng, sạch cùng với hệ thống cầu vượt đã làm cho mạch máu giao thông luôn thông suốt, không hề bị ách tắc. Nếu như tỉnh Vân Nam là vùng đất sản xuất hoa và đủ loại rau xanh, trái cây cho toàn thị trường nội địa Trung Quốc thì Côn Minh nằm ở độ cao 1.891 mét so với mực nước biển, với nhiệt độ quanh năm từ 17 độ C đến 22 độ C còn được gọi là thành phố của mùa xuân. Có bốn loại hoa nổi tiếng ở Côn Minh là hoa Trà, hoa Mộc lan, hoa Đỗ quyên và hoa Anh thảo. Khi mùa hoa nở rộ, những thảm hoa trải dài tới tận đỉnh núi, giống như những đám mây mang sắc màu rực rỡ hòa trộn với cả trời mây cao nguyên.
Rời Côn Minh 100km là đến Thạch Lâm. “Đến Côn Minh mà không đến Thạch Lâm thì coi như chưa đến Côn Minh”. Ngay từ thời nhà Minh, Thạch Lâm đã là một trong những thắng cảnh nổi tiếng nhấtTrung Quốc, được coi là “Thiên hạ đệ nhất kỳ quan”. Đó là một quần thể hùng vĩ gồm các hồ nước, thác nước và vô vàn những cột đá vôi xám đã bị nước mưa xói mòn, tạo thành nhiều hình thù kỳ lạ. Sự xói mòn do mưa và những kẽ nứt ngày càng mở rộng đã tạo nên hàng ngàn cột đá với độ cao từ 10m đến 162m.
Điểm bán xăng dầu.
Hè phố Côn Minh rất rộng, quang đãng vì không có ai để xe hoặc bày hàng ra bán. Hè phố chỉ dành cho người đi bộ. Chúng tôi cũng không nhìn thấy biển kiểu như: “Cấm bán hàng trên phố” hoặc “Đường dành cho người đi bộ”, “Đường phố văn minh thương mại”, v.v..
Sau khi tìm hiểu chúng tôi được biết, để có được tình hình này trước hết là tính tự giác chấp hành của những người tham gia giao thông. Anh Huy (người Trung Quốc), lái xe của đoàn chúng tôi nói “nếu mình vi phạm thì sẽ bị phạt rất nặng và rất có thể phải bỏ nghề. Cho nên chớ bao giờ nghĩ đến việc len lách hay phóng nhanh vượt ẩu”. Và thực tế anh đã làm như vậy trong những ngày đưa chúng tôi đi tham quan. Còn những người đi bộ thì chỉ đi trong khu vực dành cho người đi bộ. Không thấy ai chạy tắt qua phố vì trên phố có rất nhiều cầu vượt dành cho người đi bộ. Mỗi cầu vượt đều có những kiến trúc khác nhau, kiểu dáng trông rất đẹp.
Trung Quốc là nước sản xuất rất nhiều xe máy, nhưng tại đây người dân lại rất ít đi xe máy, mà nếu có xe máy thì phần lớn là xe chạy điện. Lý do đơn giản là chính quyền đánh thuế và thu phí rất cao đối với xe máy. Phí đăng ký xe máy tại Côn Minh (mà anh em gọi là tiền mua một biển số gắn cho xe) bằng ba lần tiền mua một chiếc xe. Nghĩa là nếu chiếc xe giá mua là 5.000 tệ thì phí đăng ký là 15.000 tệ.
Cũng như ở Việt Nam, trên đường đi chúng tôi thường gặp các trạm thu tiền phí giao thông và các điểm bán xăng, dầu (xăng ở đây chỉ bán với giá 4,86 nhân dân tệ, tương đương gần 9.000 VND). Nhưng điều đặc biệt là một trạm thu phí, mỗi điểm bán xăng là một công trình kiến trúc độc đáo, không cái nào giống cái nào. Điều này khắc phục được tính đơn điệu, nhàm chán của một khuôn mẫu thống nhất, tạo ra được sự phong phú cho mỗi công trình.
Trên đường trở về chúng tôi ước ao đến bao giờ tình hình giao thông của Hà Nội nói riêng và của cả nước nói chung được như ngày nay của Côn Minh, đểkhông khí thành phố đỡ bị ô nhiễm, người dân thành phố không phải nơm nớp lo sợ tai nạn giao thông đến với mình bất cứ lúc nào, và hàng trăm, hàng ngàn người khỏi sớm phải lìa bỏ cuộc sống hoặc bị tàn phế suốt đời vì tai nạn giao thông.
Phạm Quang Huấn
(*) Không sao chép dưới mọi hình thức khi chưa có sự đồng ý bằng văn bản của Báo Hànộimới.