Theo dõi Báo Hànộimới trên

Bài cuối: Chủ trương đã có, vẫn khó thực hiện - vì sao?

Minh An| 15/07/2016 05:41

(HNM) - Hè 2016 này, số lượng trẻ em được phổ cập bơi ở nhiều địa phương đã tăng nhanh khi không ít bể bơi tư nhân được mở ra. Nhưng người dân phải chi một khoản tiền lớn cho con cái học bơi, và điều này là “không thể” đối với những người có thu nhập trung bình và thấp.


Về lâu dài, các trung tâm TDTT quận, huyện vẫn cần được đầu tư bể bơi để đáp ứng nhu cầu rộng rãi của xã hội với mức chi phí thấp hoặc miễn phí. Điều đáng nói, chủ trương chung của thành phố về vấn đề này đã có, nhưng vì sao việc thực hiện vẫn khó khăn?

Một lớp phổ cập bơi tại huyện Gia Lâm.



Thành phố đã có chủ trương

Tháng 4-2016, UBND TP Hà Nội đã ban hành Kế hoạch thực hiện Chương trình phòng, chống tai nạn, thương tích trẻ em trên địa bàn thành phố giai đoạn 2016-2020. Kế hoạch này đặt ra mục tiêu “Nâng cao nhận thức, cam kết trách nhiệm của các cấp, các ngành; đồng thời nhằm chuyển đổi hành vi của cộng đồng theo hướng tích cực về việc thực hiện các biện pháp phòng, chống tai nạn, thương tích trẻ em. Từng bước giảm tỷ lệ tai nạn thương tích trẻ em, đặc biệt là tai nạn đuối nước và tai nạn giao thông”. Để đạt được mục tiêu này, thành phố yêu cầu: “Tổ chức các hoạt động ngoại khóa cho học sinh về phòng chống tai nạn, thương tích trẻ em, đặc biệt là phòng, chống tai nạn giao thông và tai nạn đuối nước; Xây dựng, đánh giá và nhân rộng mô hình phòng, chống đuối nước trẻ em; Phát động phong trào học bơi, dạy bơi an toàn trên toàn thành phố, đặc biệt là tại một số địa phương có tỷ lệ trẻ em bị đuối nước cao và có nhiều nguy cơ gây đuối nước trẻ em. Tổ chức dạy bơi cho trẻ em trong dịp hè và cấp chứng chỉ đã qua lớp học bơi cơ bản…”.

Chủ trương này của thành phố đã nhận được sự đồng thuận ủng hộ của nhân dân. Vấn đề là cách thức thực hiện thế nào để chủ trương đúng sớm đi vào đời sống và mang lại hiệu quả cao nhất. Trong dịp hè 2016, ở Hà Nội nhiều trường học, khu dân cư đã tạm thời khắc phục tình trạng thiếu bể bơi bằng cách liên kết với một số doanh nghiệp kinh doanh bể bơi di động, qua đó mở các lớp dạy bơi. Kết quả, một lượng đáng kể học sinh đã biết bơi. Nhưng chi phí để học bơi ở những bể di động thế này chỉ phù hợp với những gia đình có thu nhập khá, thêm nữa do bể nhỏ nên không thể dạy bơi cùng lúc cho nhiều em. Về cơ bản, các trung tâm TDTT quận, huyện vẫn cần được xây dựng bể bơi để không chỉ phổ cập bơi cho trẻ em mà còn tạo môi trường rèn luyện kỹ năng bơi với chi phí hợp lý nhất. Như tính toán ở Trung tâm TDTT Cầu Giấy thì chi phí cho một học sinh khi theo học lớp phổ cập bơi của quận cũng chỉ dưới 250 nghìn đồng/em, chủ yếu để trả thù lao cho HLV.

Giải pháp nào để triển khai thực hiện?

Cách đây ít lâu, trong cuộc họp sơ kết 6 tháng đầu năm 2016 của Sở VH-TT Hà Nội, Giám đốc Trung tâm TDTT huyện Mỹ Đức Nguyễn Thị Thuyên đã thẳng thắn đề xuất ngành văn hóa - thể thao Thủ đô cần tham mưu để UBND thành phố có chỉ đạo cụ thể về xây dựng bể bơi ở các trung tâm TDTT quận, huyện. Theo đó, các trung tâm TDTT quận, huyện cần được xây dựng bể bơi, chỉ ở mức bình thường, không nhất thiết phải là bể 4 mùa. Thực tế, nhiều trung tâm TDTT có quỹ đất nhưng bể bơi lại không phải là ưu tiên hàng đầu của chính quyền địa phương. Đây sẽ là cây gậy dẫn đường để các trung tâm TDTT quận, huyện có cơ sở xin ưu tiên đầu tư xây dựng bể bơi từ ngân sách hay xã hội hóa, từ đó thúc đẩy tiến độ phổ cập bơi cho trẻ em cũng như tăng sự lựa chọn tập luyện TDTT cho cộng đồng.

Đề xuất nhận được sự tán thành của nhiều người, nhất là khi thành phố đã có chủ trương chung. Ngay trong Quy hoạch phát triển thể dục thể thao TP Hà Nội đến năm 2020, định hướng đến năm 2030 ban hành vào tháng 1-2014 cũng đã nêu rõ: “Đến năm 2020, tất cả quận, huyện, thị xã trên địa bàn thành phố có đủ 3 công trình thể thao cơ bản cấp huyện đạt quy chuẩn, tiêu chuẩn kỹ thuật Việt Nam (gồm sân vận động, nhà thi đấu, bể bơi). Đến năm 2030, tất cả quận, huyện, thị xã trực thuộc thành phố có đủ 5 công trình thể dục thể thao (gồm sân vận động, nhà tập luyện và thi đấu, bể bơi, sân tập thể thao từng môn và khu vui chơi giải trí cho trẻ em)”.

Nhu cầu về bể bơi ở “dạng vừa phải” như của huyện Mỹ Đức cũng là nhu cầu chung của nhiều quận, huyện khác. Chỉ cần như vậy, họ có thể bảo đảm tổ chức phổ cập bơi cho trẻ em trong dịp hè với số lượng gấp 3-4 lần so với hiện tại. Như ở Gia Lâm, những người có trách nhiệm cũng chỉ mong được xây dựng một bể bơi có mái che, sâu từ 1,2m đến 1,8m chứ không cần đủ chuẩn để thi đấu quốc gia, quốc tế cũng như hệ thống nhà điều hành, nhà để xe… như quy hoạch trước đây hơn chục năm. Với một số quận, huyện sẽ là tốt hơn nếu được “hạ cấp” quy mô, đẳng cấp bể bơi so với quy hoạch, bởi như vậy không chỉ phù hợp với thực tế của địa phương mà còn dễ kêu gọi các nguồn lực xã hội hóa. Giám đốc Trung tâm TDTT Gia Lâm Khúc Mạnh Tuấn tin rằng, nếu trung tâm có bể bơi thì việc phổ cập bơi cho cả nghìn trẻ em vào mỗi hè là chuyện trong tầm tay.

Biết bơi, biết chống đuối nước không chỉ phục vụ nhu cầu tập luyện TDTT mà còn là kỹ năng cần thiết để tự bảo vệ bản thân trong rất nhiều hoàn cảnh. Việc xây dựng các bể bơi ở các trung tâm TDTT quận, huyện với cách thức khai thác, sử dụng nhằm bảo đảm số đông người dân có thể tham gia với chi phí thấp sẽ góp phần quan trọng giải quyết vấn đề trên.

(0) Bình luận
Đừng bỏ lỡ
Bài cuối: Chủ trương đã có, vẫn khó thực hiện - vì sao?

(*) Không sao chép dưới mọi hình thức khi chưa có sự đồng ý bằng văn bản của Báo Hànộimới.