Trốn cũng không thoát
Pháp luật - Ngày đăng : 10:16, 22/11/2004
Đầu năm 1992, Xí nghiệp Điện tử, điện lạnh TODIMAX thuộc Tổng công ty Điện máy và xe đạp, xe máy của Bộ Thương mại đổi mới phương thức kinh doanh tại các điểm bán hàng. Ngày 1-11-1992, quầy hàng điện máy số 162 phố Đại La được xí nghiệp giao cho quầy trưởng mới Nguyễn Thị Hậu (trú tại tập thể 51A phố Đại La, quận Hai Bà Trưng), cán bộ của xí nghiệp theo hình thức khoán. Nguyễn Thị Hậu tự chịu trách nhiệm về mọi hoạt động kinh doanh của quầy hàng, tuy cố gây ấn tượng với nhân viên bởi sự tháo vát, nhanh nhẹn trong kinh doanh,nhưng một số người cẩn thận đã thấy lo ngại bởi cung cách làm việc của Nguyễn Thị Hậu có lúc rất tùy tiện và không minh bạch về tài chính.
Một thời gian ngắn sau, Hà Nội rộ lên cơn sốt đất. Với trình độ văn hóa chỉ tới lớp 7/10, lại được trao quyền quản lý vốn kinh doanh của công ty, Hậu nung nấu ý định sẽ dùng vốn của Ctyvào kinh doanh bất động sản, lấy lãi bỏ vào túi riêng. Từ đó, Hậu đã bí mật tiến hành một loạt hành vi sai phạm:
Ngày 6-3-1996, Xí nghiệp TODIMAX ký hợp đồng mua quạt Hoa Sen các loại của Nhà máy Cơ khí chính xác số 1, giao cho quầy hàng 162 Đại La trực tiếp thực hiện. Ngoài những lần trả tiền ngay sau khi nhận hàng, Nguyễn Thị Hậu còn mua hàng chậm trả của Nhà máy Cơ khí chính xác số 1 bằng 26 hóa đơn với tổng trị giá là 1 tỷ 133 triệu đồng. Nguyễn Thị Hậu thanh toán thành nhiều lần, nhưng tính đến ngày 1-10-1996Hậu vẫn còn chiếm dụng của nhà máy gần 300 triệu tiền hàng.
Ngày 28-3-1996, Nguyễn Thị Hậu được Xí nghiệp TODIMAX ủy quyền ký kết một số hợp đồng mua quạt điện hiệu Thiên Nga của Xí nghiệp quang điện 23 thuộc Tổng cục Công nghiệp quốc phòng. Cũng với thủ đoạn sử dụng hình thức xin trả chậm để dễ nhập nhằng trong thanh toán, với tổng giá trị các hợp đồng là 725.800.000 đồng, Hậu chỉ thanh toán cho Xí nghiệp quang điện 23 được 548.950.000 đồng và chiếm dụng 176.850.000 đồng.
Cộng với các khoản tiền bán hàng khác, tổng số tiền Nguyễn Thị Hậu chiếm dụng của Nhà nước đã lên tới 605 triệu đồng. Số tiền đó Hậu đầu tư vào kinh doanhbất động sản và các hoạt động cá nhân khác, nhưng do không có kinh nghiệm nên càng lúc càng thua lỗ. Cùng hóa quẫn, Hậu cuống cuồng vay mượn bạn bè, người quen, mong bù tạm vào số tiền đã làm thất thoát. Chỉ trong vòng 3 tháng (từ tháng 9 đến tháng 11-1996) Hậu đã vay của các ông bà: Hoàng Thị Điển (nhà 78 ngõ 2 đường Giảng Võ), Tống Thị Tuyết Lan (nhà 51A phố Đại La), Nguyễn Thị Lựu (nhà P304K phường Bách Khoa), Trần Thị Hòa (nhà P201 B4A phường Tân Mai), Phạm Thị Huệ(nhà 30/41 phố Vọng), Lưu Hải Sơn (nhà P2 E3 tập thể 128 Đại La), Phan Thị Thanh Biển (22A phố Đại La) số tiền lên tới 585.126.000 đồng.
“Cây kim trong bọc lâungày cũng lòi ra”, Nguyễn Thị Hậu chưa kịp xoay xỏa bù đắp các khoản thu chi thì cuối tháng 11-1996, cán bộ, nhân viên quầy hàng và những người bị Hậu lợi dụnglòng tin để vay tiền đã nhận ra sự lừa đảo của Hậu, bèn tố cáo với cơ quan chức năng. Sự việc bị cơ quan điều tra phát giác, Hậu vẫn giữ thói liều lĩnh, bất chấp luật pháp nên không tự hối cải và hợp tác với cơ quan pháp luật mà đã bỏ trốn khỏi nơi cư trú,những tưởng như vậy có thể thoát tội. Sau 7 nămlang bạt lẩn trốn ở nhiều nơi, Hậu tin rằng cơ quan pháp luật đã lãng quên mình. Nhưng thực tế, các chiến sĩcảnh sát hình sự vẫn luôn âm thầm điều tra, lần theo dấu vếtcủa Hậu và ngày 12-2-2004, công an thị trấn Nhà Bè, TP Hồ Chí Minh đã bắt đượcNguyễn Thị Hậu, buộc thị phải chịu trách nhiệm về tội lỗi của mình trước pháp luật.
Những sai phạm nghiêm trọng của Nguyễn Thị Hậu đã phảitrả giá. Ngày 23-9-2004,Tòa án TP Hà Nội đã tuyên phạt 20 năm tù giam đối với bị cáo Nguyễn Thị Hậu về tội tham ô tài sản và lạm dụng tín nhiệm chiếm đoạt tài sản. Đây cũng là bài họccho những kẻchỉ biết kiếm tiền bằng mọi giá mà bất chấp pháp luật.
HNM