Bài học từ cuộc sống
Xã hội - Ngày đăng : 07:22, 16/03/2014
Mùa hè là thời gian tôi được ở bên ba nhiều hơn cả. Tôi nấu ăn không giỏi vậy mà nấu món gì cho ba, ông cũng tấm tắc khen hết lời. Chẳng phải ba khen để động viên tôi hay ba ăn ngon vì có tôi bên cạnh? Có lẽ cả hai lý do đó đều đúng.
Vào năm học, tôi lại phải xa ba nhưng vẫn thường xuyên điện thoại hỏi thăm: "Ba ăn cơm chưa? Hôm nay ba ăn món gì? Vắng con ba ăn có ngon miệng không? Ba đừng ăn mỳ tôm nhiều quá nhé...".
Tôi thương ba mỗi khi trái gió trở trời, ba không có ai bên cạnh. Mẹ vẫn nhắc là ba hay đau lưng mỗi khi thời tiết giao mùa. Mỗi lần ăn cơm với canh cua, mẹ đều bảo: "Món này ba con thích nhất đấy, thêm vài quả cà nữa là đúng khẩu vị của ba". Những lúc như thế tôi thấy thương ba và thương cho cả mẹ. Ba mẹ tôi còn thương nhau thế. Vậy mà sao?
Tôi thắc mắc nhiều lắm nhưng chỉ được mẹ giải thích qua loa: "Ba chiều bà nội, vì bà già rồi, lại bệnh tật... Ba mẹ chỉ tạm... thế thôi...".
Trong suy nghĩ của tôi, phải chăng bà nội là bức tường ngăn ba mẹ tôi? Mà bà cũng đâu có sống với ba. Tôi đã định hỏi bà để có được lời giải thích thỏa đáng nhưng chưa có dịp để hỏi.
Rồi một ngày, khi tình cờ nghe được câu chuyện giữa ba và mẹ, tôi đã hiểu ra tất cả. Bà tôi bị ung thư não giai đoạn cuối... Lúc ba mẹ tôi "chia tay" cũng là lúc bà không còn tỉnh táo nữa. Và những yêu cầu thật trái khoáy của bà đã được ba mẹ tôi chiều. Hiểu ra mọi vấn đề, tôi thấy thương bà quá. Tôi cũng cảm phục cả ba và mẹ đã vì bà mà hy sinh cả hạnh phúc đời thường.
Tôi cám ơn ba mẹ đã cho tôi một bài học sâu sắc, thấm đẫm tình mẫu tử. "Nước biển mênh mông không đong đầy tình mẹ. Mây trời lồng lộng chẳng phủ kín công cha...". Ba mẹ đã luôn ghi khắc trong lòng câu thơ này và đã cố gắng làm bà vui khi tuổi đã xế chiều. Tôi đã học được một bài học quý giá không sách vở nào dạy, bài học từ chính cuộc sống thực của ba mẹ tôi hôm nay.