Biểu hiện vô cảm
Mỗi ngày một chuyện - Ngày đăng : 07:20, 13/07/2012
- Các bạn có thể chỉ giúp đường đi chợ đồ gốm?
- Muốn vào chợ thì đến ngã ba rẽ trái. Nhưng trong đấy ô tô không vào được. Chị gửi xe vào đây rồi đi chợ.
- Phải đi bộ à? Có xa không em? - Chị Loan hỏi.
- Gần thôi, mấy bước chân là đến.
Nói rồi, người thanh niên bán hàng nước đứng dậy, hướng dẫn chị đánh xe đỗ vào sân đình, thu phí trông giữ 30.000 đồng.
Chị Loan dắt hai con đi theo hướng người thanh niên đó chỉ, hơn 1km mới đến chợ gốm Bát Tràng. Từ đình Giang Cao vào chợ là đường bê tông, đi hai làn xe ô tô. Sau khi chọn mua một số sản phẩm, để tránh phải xách nặng đi bộ đường xa, chị Loan quay ra đình lấy xe ô tô lái vào tận chợ để chở hàng về. Tuy mua được nhiều sản phẩm ưng ý, phù hợp với căn hộ của mình nhưng chị vẫn thấy ấm ức. Mấy thanh niên ngồi ở quán nước cười tủm tỉm, không kìm giữ được tiếng cười. Có người còn lớn tiếng hỏi:
- Mua được gì không chị? Sao không thấy xách hàng?
Thì ra khi trước thấy chị lớ ngớ hỏi đường, họ đã cố tình trêu trọc hoặc lừa để chị gửi xe ô tô nhằm thu phí. Nhưng dù là với lý do gì thì cách hành xử như vậy là biểu hiện của sự vô cảm và ở một địa danh du lịch - văn hóa nổi tiếng như Bát Tràng, điều đó càng không thể chấp nhận.