Hạnh phúc sẻ chia
Xã hội - Ngày đăng : 08:02, 30/01/2011
Một chiều cuối tuần, khi tôi và mẹ đang mua hàng ở một cửa hàng thực phẩm nhỏ thì một gia đình bước vào. Họ ăn mặc sạch sẽ nhưng quần áo quá cũ và đã sờn nhiều chỗ. Họ đẩy xe dọc theo các kệ hàng, chọn lựa một cách kỹ càng, toàn là các mặt hàng cần thiết và thực phẩm hàng ngày.
Khi tôi và mẹ mua hàng xong đi về phía người thu ngân để trả tiền thì gia đình kia đã đứng trước, cách chúng tôi một người. Quan sát cách gia đình ấy bày hàng lên băng chuyền để tính tiền, tôi thấy bà mẹ luôn yêu cầu người thu ngân cộng dồn từng món, có lẽ vì bà lo rằng mình sẽ mua quá số tiền mình có. Điều đó làm mất thì giờ và người khách hàng đứng trước chúng tôi dường như không còn đủ kiên nhẫn nữa, bắt đầu cằn nhằn, bực bội.
Khi người thu ngân tính tổng số tiền, người phụ nữ không đủ tiền để trả nên bà bắt đầu lựa chọn các món đồ để bỏ lại. Mẹ tôi lấy trong ví ra 20 đôla Mỹ và đưa cho người phụ nữ. Bà ấy rất ngạc nhiên và nói: "Tôi không thể nhận chúng". Mẹ tôi nhìn thẳng vào mắt người phụ nữ đó và nhẹ nhàng lên tiếng: "Có chứ. Tôi chắc là chị có thể nhận được. Chị cứ coi như đây là một món quà. Không có thứ gì trong giỏ hàng mà chị không cần cả. Chị hãy nhận đi". Người phụ nữ đó nhận tiền, nắm chặt bàn tay mẹ tôi một lát và mắt rơi lệ: “Chưa ai tốt với tôi như thế này cả. Cảm ơn chị nhiều!”.
Tôi rời cửa hàng với những giọt nước mắt xúc động. Bạn biết không, bố mẹ tôi có tới 6 đứa con và cũng chẳng dư dả gì. Mấy anh chị em chúng tôi chưa bao giờ dám yêu cầu bố mẹ mua cho một món đồ xa xỉ nào đó nhưng tôi rất hạnh phúc nói rằng tôi thừa hưởng trái tim nhân hậu của mẹ. Tôi đã học được từ mẹ một bài học thật quý giá. Đó là: "Có những hạnh phúc vô biên khi mang lại hạnh phúc cho người khác bất chấp hoàn cảnh của riêng mình. Bởi lẽ sự khó khăn khi được sẻ chia sẽ vơi đi một nửa và hạnh phúc khi sẻ chia sẽ được nhân đôi…"