Theo dõi Báo Hànộimới trên

Linh Nga: Ngỡ ngàng trước hạnh phúc đang có

Theo Đẹp| 17/09/2010 15:28

Linh Nga sau Vũ yên ắng, trầm hơn và cô đơn nữa. Cô đơn vì bước ra khỏi thế giới múa, cô thấy lạc lõng.


Và cô đơn vì cô cứ mãi độc hành. Nhưng hôm nay, cô nhắc đi nhắc lại: “Em ngỡ ngàng trước hạnh phúc mình đang có”, có cảm giác, cô không phải nói với tôi, mà đang tự thoại để khẳng định với chính bản thân mình…


Sau Vũ, tôi hụt hẫng


Sự thành công của Vũ thì ai cũng nhìn thấy, còn với riêng Linh Nga, cái được nhất của Vũ là gì?

- Tôi vui vì thực hiện Vũ trước hết là cho bản thân mình, nhưng ít nhiều cũng làm được một điều gì đó cho đồng nghiệp, cho nghề. Trước đó chị biết không, chẳng ai tin một chương trình múa có thể đứng độc lập, bởi khi đi xin tài trợ, người ta còn hỏi tôi “có Đàm Vĩnh Hưng không?”. Nhưng sau Vũ đã có “Chuyện kể những chiếc giày”, “Mộc”… được đón nhận, tôi vui lắm.

Tôi còn vui nữa vì đã làm thay đổi cái nhìn của các bạn trẻ đối với nghệ thuật múa. Tôi đã nhiều lần nghe thấy các bạn đặt nhạc của Vũ làm chuông điện thoại. Tôi cũng vui vô cùng vì góp phần tạo nên một không khí hào hứng trong các diễn viên.

Sau chương trình, Học viện Nghệ thuật Quảng Tây, một đơn vị tài trợ chính cho Vũ, đã quyết định tặng 16 suất học bổng cho các diễn viên trẻ của Nhà hát Bông Sen. Và chúng tôi đang chờ đợi lớp trẻ ấy trở về vào năm 2013 tới đây, hy vọng đó sẽ là đội ngũ kề cận tài năng, có khả năng tạo nên một luồng không khí mới.

Còn Linh Nga, sau Vũ sẽ là gì?


- Sau Vũ, tôi bị hẫng một thời gian. Không còn sân khấu lớn, không được mùa cả một chương trình tới 15 tiết mục như vậy nữa (trừ một lần duy nhất đưa Vũ trở lại trên sân khấu nước của The Nam Hai, nhưng với đối tượng khán giả rất hạn chế. Không phải lúc nào mình cũng có cơ hội như vậy, có khi phải 10 năm nữa mới có thể làm một Vũ thứ 2, lúc ấy tôi đã hơn 30 rồi). Suốt quãng thời gian sau đó, tôi ở nhà xem ti vi, cái gì cũng xem, kể cả chương trình dành cho các bạn teen nữa.

Một phần nữa là vì hơn chục năm trước đó tôi sống trong môi trường học viện, xung quanh là những người bạn múa, một thế giới chỉ có múa. Tới lúc ấy, bản thân tôi cũng muốn thay đổi phong cách của mình, nhưng tôi không thấy mình làm được gì.

MC ư? Người mẫu ư? Các lời mời đóng phim, quảng cáo… tới ồ ạt. Nhưng tôi không nhận lời, không phải vì tôi chảnh. Nhưng đã học múa từng ấy năm trời, giờ rẽ ngang sang đóng phim, tôi thấy ngượng với bạn bè mình. Tôi cũng đã từng thử vào vai trò người mẫu nhưng cũng không thành công. Tôi chỉ có thể múa mà thôi. Và tôi nghĩ nghề nào cũng cần phải có thời gian để chín.

Bù lại, tôi diễn event nhiều lắm, có tuần ngày nào cũng diễn, diễn nhiều tới mức nhiều khi người cứ đơ ra. Mọi người cứ nghĩ làm diễn viên múa sung sướng, được ăn mặc đẹp, lên sân khấu lộng lẫy, nhưng thật ra múa cũng cực nhọc lắm.

Tôi thấy Linh Nga cắt Vũ ra nhiều mảnh mang đi diễn event hoặc các sân khấu nhỏ. Tôi thắc mắc không biết đó có là chủ đích ban đầu của Nga, như ca sĩ ra đĩa hoặc làm liveshow để có tiết mục đi diễn lẻ. Còn nếu không phải vậy, mà là một việc vạn bất đắc dĩ, thì khi đứng trên sân khấu event, Nga sẽ cảm thấy như thế nào?


- Tôi thì thấy diễn event cũng không quá tệ. Bạn được diễn ở khách sạn 5 sao sang trọng, khách mời cũng là những tổ chức đều không quan tâm tới nghệ thuật. Họ đưa cho tôi một sân khấu bé tí và bảo “muốn làm gì thì làm”. Gặp những câu nói ấy tôi rất buồn. Tại sao lại “muốn làm gì cũng được”? Nghề nghiệp của tôi không chấp nhận điều đó.

Khi lên sân khấu là đạo diễn chương trình phải đặt ra yêu cầu và chúng tôi tuân thủ. Nhưng tôi phải cân bằng cuộc sống, không có các event thì làm sao sống được để nuôi nghề? Và càng gặp các trường hợp như vậy, tôi càng quyết phải biểu diễn thật nghiêm túc, càng diễn event thì chất lượng phải càng cao, để họ hiểu thế nào là nghệ thuật thật sự.

Cuộc sống của tôi dần chia làm hai, diễn buổi tối, song song là các buổi tập và diễn định kỳ của Nhà hát. Đó là hai cuộc sống khác hẳn. Diễn event thì bạn được ăn mặc lộng lẫy, sân khấu rực rỡ. Còn tới Nhà hát phải tuân thủ theo nguyên tắc và điều kiện của Nhà hát. Nhiều khi đêm diễn tới 12 giờ, trở về sửa soạn nghỉ ngơi đã 1 giờ, sáng hôm sau 6 giờ phải dậy để chuẩn bị đi tập.

Lúc đó, tất cả hào quang của buổi tối hôm qua bỗng tắt hết. Tối qua mình lộng lẫy, hào nhoáng là thế, sáng trở lại với con người thật của mình, là Linh Nga của múa. Tôi phải học cách cân bằng. Chị có hiểu hai cuộc sống ấy khác nhau thế nào không. Tôi nghĩ mình có Nhà hát để gò mình, để đưa mình trở lại đúng con người mình.

Sau khi trở về, người ta nhìn thấy một con đường thảm đỏ với Linh Nga, một cuộc sống chắc là màu hồng. Nhưng hôm nay gặp Nga, tôi lại thấy gương mặt mang nhiều sự mệt mỏi…

- Mệt mỏi thì chưa, nhưng cũng có những nỗi buồn. Các diễn viên múa đi diễn hầu như không có phòng riêng để thay đồ và khởi động, là một thứ rất cần thiết cho diễn viên múa, mà tất cả cứ nháo nhào, thậm chí nhiều khi không có cả một chiếc ghế để ngồi, sân khấu không sạch, có lúc còn bị giật điện nữa… Những điều đó ảnh hưởng rất nhiều tới tâm lý của diễn viên. Đó là điều bức xúc và buồn nhất trong 2 năm gần đây của tôi.

Còn những mệt mỏi của cuộc sống?

- Những dấu ấn của cuộc sống cũng có, nhưng ít hơn. Tôi hạnh phúc được sinh ra trong đại gia đình toàn những người hoạt động nghệ thuật, điều đó giúp tôi giải tỏa được nhiều áp lực, khi va vấp cũng có người chia sẻ. Bố mẹ tôi thì rất nghiêm khắc với cuộc sống riêng tư của tôi, là những người đã giữ tôi lại, nên có thể nói tôi cũng chưa có nhiều thăng trầm trong cuộc sống. Cũng có thể vì từng ấy năm học múa, tôi đã trở thành một người sống máy móc. Và tôi cũng không muốn những sự phức tạp ngoài cuộc đời ảnh hưởng tới tâm lý của mình, nếu phân tâm thì không thể múa hay được.

Chị biết không, với tôi thì tinh thần của một con người rất quan trọng. Như tôi có được đi chấm thi hoa hậu mấy lần, tôi nhận thấy rất nhiều thí sinh rất đẹp, có thể nói là hoàn hảo, nhưng lại như một bức tượng. Hoặc học sinh của tôi, có những người nghe nhạc mà mặt vẫn lạnh như tiền… Nên tôi thấy cái đẹp ở bên trong mới tạo ra được cảm xúc cho người đối diện. Cuộc sống của tôi hầu như chỉ có múa thôi, ít va chạm bên ngoài lắm.

Linh Nga sống trong môi trường sư phạm và học múa từ nhỏ, trở về nước đột ngột nhận hào quang, điều đó chắc sẽ mang tới nhiều giá trị ảo, những mối quan hệ ảo?


- Có chứ, nhưng mẹ tôi là người vô cùng bảo thủ, và mẹ giữ gìn tôi rất nghiêm khắc. Trong cuộc sống, bố mẹ luôn là người kéo tôi lại. Đôi khi mình hơi bước ra ngoài, là đã có bố mẹ kéo lại ngay. Còn tôi thì nhìn vào cha mẹ mình, những người hơn 50 tuổi vẫn miệt mài dạy những đứa trẻ 5 tuổi. Tôi nhận ra rằng khi dạy trẻ con thì mình phải trong sáng, đứng trước trẻ con đầu óc mình không thể phức tạp được.

Công việc cũng là một thứ níu tôi lại. Nhiều người nói tôi cổ hủ, nhưng đã bỏ ra hơn 10 năm trời để học, không dễ gì từ bỏ được. Tôi cố gắng hạn chế tới những nơi không phải thế giới của mình, giữa thế giới ấy tôi thấy mình lạc lõng lắm.

Hình ảnh hiện tại của Linh Nga có thể khiến người ta nghĩ Nga đang tiến tới con đường của một entertainer?

- Chính tôi cũng mâu thuẫn về vấn đề đó. Cần phải xuất hiện, cần phải có các hoạt động khác. Tôi thì thấy cả việc chụp ảnh, quay quảng cáo cũng có thể giúp tôi có nhiều tìm tòi trong nghề nghiệp. Đôi khi hình ảnh của tôi trông rất thời trang, rất giải trí, nhưng thật ra đã ai thấy tôi làm lệch nghề bao giờ đâu.

Dù chụp ảnh hay đóng quảng cáo thì bao giờ tôi cũng xuất hiện với tư cách diễn viên múa Linh Nga đấy chứ. Sau Vũ, tôi không muốn trả lời phỏng vấn nhiều nữa, vì tôi thấy phải có gì mới hãy nói, chứ cứ lặp đi lặp lại chẳng hay chút nào. Người ta bảo làm nghệ thuật thì đừng ham hố quá, phải vừa đủ hoặc thiếu một chút, nên tôi muốn im lặng, đợi khi nào có gì mới hơn, như Vũ 2, Vũ 3 chẳng hạn.

Linh Nga đang im lặng để ấp ủ điều gì nữa?


- Tôi dự định học tiếp thạc sĩ, nhưng băn khoăn không biết có nên đi ngay không, khi mình đang trong giai đoạn sung sức của nghề. Tôi hiện đang học múa Việt Nam, tôi dừng múa Trung Quốc đã nửa năm nay rồi. Tôi cũng chăm chút cho công ty Vương Vũ của mình, mong sẽ là nơi giúp các diễn viên múa có thêm cơ hội làm nghề, được cọ xát với bên ngoài, có nhiều cơ hội đến với khán giả hơn.

Lấy chồng – cha mẹ tôi cũng chưa chấp nhận sự thật này


Vậy mà lại nghe thấy rằng Linh Nga sắp lấy chồng đấy?

- Không riêng chị đâu, mà rất nhiều người bất ngờ với thông tin này. Anh bạn thân của tôi khi nghe tin tôi có bạn trai cũng đã sững sờ im lặng rất lâu.

Chuyện tình cảm này cũng đã có một số người biết rồi, tôi cũng không muốn giấu, nhưng tôi muốn có tới đâu nói tới đó. Cái gì chưa chắc, nói ra mọi người lại cho rằng tôi tạo dư luận, mà tôi thì rất sợ ồn ào, không muốn nói cái gì mập mờ để mọi người phải đoán già đoán non. Tôi cũng ít khi lên báo nói chuyện riêng tư. Tôi muốn người ta biết đến một Linh Nga múa, còn Linh Nga của đời sống riêng là của cha mẹ, gia đình và bạn bè, tôi không muốn làm ngôi sao suốt ngày lên báo, hào nhoáng.

Chuyện kết hôn, giả sử nếu ngày mai tôi làm đám cưới, chắc chắn là hôm nay tôi sẽ xác nhận là “có”. Còn hiện tại, tôi chỉ nói rằng tôi đang hạnh phúc, và tôi ngỡ ngàng trước hạnh phúc mà mình đang có, còn chúng tôi vẫn đang tìm tiếng nói chung. Bản thân gia đình tôi cũng chưa chấp nhận sự thật này, rằng con gái mình có thể đi lấy chồng. Tôi chưa dám nói chắc điều gì. Biết đâu cha mẹ tôi không chấp nhận người con rể này, hay chắc gì gia đình anh ấy đã muốn có một người con dâu hoạt động nghệ thuật.

Điều cơ bản là tôi muốn sống tốt để hình ảnh Linh Nga luôn đẹp trong mắt mọi người, mà muốn múa đẹp thì người nghệ sĩ phải có một cuộc sống ổn định. Nền tảng gia đình rất quan trọng, nếu cuộc sống phức tạp thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới nghề nghiệp. Chúng tôi mới yêu nhau được gần một năm thôi, nhưng tôi thấy hạnh phúc vô cùng. Cuộc sống của tôi đã có người bên cạnh để chia sẻ, chứ trước đây tôi cô đơn lắm, cô đơn vô cùng.

Linh Nga tìm thấy điều gì ở người đàn ông của mình? Và Nga có tin mình thấy được bình yên không?


- Nga vẫn còn nhớ hình ảnh ngày bé, khi gia đình mới chuyển vào Sài Gòn, hàng ngày ngồi giỏ xe đi diễn cùng bố mẹ. Có những hôm trời mưa, đồ diễn của mẹ ướt hết, bố tôi ngồi vắt khô từng món đồ cho mẹ. Ngày ấy tôi ghét múa lắm, nhưng lớn lên yêu và theo nghề, nghĩ lại hình ảnh ấy, thì luôn mong rằng sau này cũng sẽ có một người chồng yêu nghệ thuật và yêu mình như bố đã yêu mẹ. Bố yêu và chăm mẹ thế nào thì người ấy cũng phải yêu mình như vậy. Nhưng điều ấy chắc là khó.

Người đàn ông bây giờ cũng chỉ được một phần nhỏ của bố tôi thôi. Tôi đã gặp nhiều người, thuộc đủ mọi ngành nghề, nhưng quả là cái duyên số. Nhưng đến với nhau là cái duyên, còn giữ được hay không là ở cả hai người. Mỗi người có một cuộc sống và cách tư duy khác nhau. Sự bình yên có được phải là do cả hai người cố gắng tạo ra, phải học cách thấu hiểu nhau. Ví dụ, có khi tôi phải đi diễn tới 1-2 giờ sáng, làm sao người ngoài nghề thông cảm được, đó cũng là một trong những điều cần tìm tiếng nói chung.

Liệu với độ tuổi 25, lại ít va chạm cuộc sống, Linh Nga đã đủ trải nghiệm và tự tin để nhìn nhận đúng về con người?


- Thật ra thì chưa đâu, vì anh ấy sống ở Hà Nội, thời gian gặp nhau rất ít, chỉ chiếm 2-3%, còn lại tôi dành cho nghệ thuật. Tôi thấy trong cuộc sống bây giờ, khó nhất là làm sao tìm được người đàn ông biết hướng tới cuộc sống gia đình. Tôi yêu nghệ thuật và buồn lắm nếu phải xa nó, nên người chồng cũng sẽ phải hiểu được và chấp nhận điều ấy.

Mà tôi không phải kiểu người lên kế hoạch, nhất định năm nay phải lấy chồng, năm này phải đẻ con, cũng thấy mình chưa đủ khả năng làm vợ, làm mẹ. Nói chung dung hòa giữa hai con người có cái tôi cao là rất khó. Có thể tôi mong muốn 10 nhưng người ta chỉ đáp ứng được 5-6 phần, thậm chí là 3-4 phần thôi. Nhưng hy vọng với thời gian, người ta sẽ thay đổi.

Kinh nghiệm lại cho thấy rằng, đàn ông ít khi thay đổi lắm?


- Nhưng tôi tin rằng nếu người ta yêu mình và muốn có cuộc sống hạnh phúc thì người ta sẽ sẵn sàng thay đổi vì mình, tất nhiên về phía mình cũng phải như vậy.

Và lòng tin giúp Linh Nga vượt qua mọi tin đồn xung quanh người bạn trai vốn xuất thân từ gia đình cũng có ít nhiều vai vế?


- Tôi chẳng nghe tin đồn đâu. Thứ nhất là tôi không thể cứ nghe tin đồn, chưa tìm hiểu gì mà đã mang về để vận hỏi, điều ấy sẽ làm người ta bị tổn thương. Thứ hai là bản thân mình cũng có tin đồn chứ có phải không đâu. Và dù có gì đi nữa, thì đó cũng đã là cuộc sống trước đây, có khi cả chục năm trước rồi. Còn bây giờ, tôi chỉ cần biết người ta ở hiện tại thế nào, sống với mình như thế nào thôi.

Xin cảm ơn chị về buổi trò chuyện! Chúc chị thành công và hạnh phúc!

(0) Bình luận
Nổi bật
Đừng bỏ lỡ
Linh Nga: Ngỡ ngàng trước hạnh phúc đang có

(*) Không sao chép dưới mọi hình thức khi chưa có sự đồng ý bằng văn bản của Báo Hànộimới.