Chiều cuối năm, bao bộn bề chóng mặt lặng lẽ lùi xa để thay vào đó là sự nhẹ nhàng, bình yên trong tâm hồn mỗi con người khi hòa vào không khí ấm áp tình thân của gia đình.
Trong tâm khảm của mỗi người, bữa cơm chiều cuối năm luôn vô cùng đặc biệt, không chỉ là một bữa ăn như thường ngày, mà đó là dịp để mọi người trong nhà đoàn tụ sau những tháng ngày bôn ba với cuộc sống, cùng nhau sửa soạn bữa cơm trong sự vui vẻ và ấm cúng. Ngồi trong căn bếp nhỏ, mùi bánh chưng thơm nức và nóng hổi, chị em chuyện trò, hỏi han nhau ríu rít, ánh mắt cha mẹ hiền từ nhìn các con đã khôn lớn trưởng thành...
Ảnh minh họa. |
Bữa ăn chiều cuối năm không chỉ là dịp để gia đình bên nhau mà còn thành kính mời ông bà tổ tiên, những người đã khuất cùng về ăn tết với con cháu. Thế nên bữa ăn cuối năm dù giản dị hay đạm bạc tùy từng gia đình nhưng là thời điểm gắn kết mọi người nhất, cùng nhau ôn lại chuyện cũ, bàn tính chuyện năm mới ra sao trong niềm hân hoan và đầy tin tưởng.
Khi đã cháy hết ba tuần hương, cha cẩn trọng bưng mâm cỗ từ ban thờ xuống, cả nhà lại sum vầy đầy đủ bên mâm cơm ấm áp. Bao nhiêu vụn vặt lo toan thường ngày tan biến, nhường chỗ cho những niềm vui, những câu chuyện tâm tình và cả giọt nước mắt cảm động trong sự yêu thương.
Những người con đi xa cả năm trời, nay trở về bên cha mẹ, bưng bát cơm ăn, thấy lòng bình yên kì lạ, mới thấy hạnh phúc từ gia đình thật giản dị nhưng lại ngọt ngào và chân thành. Mới thấy vòng tay yêu thương của những người thân luôn rộng mở và thoái mái nhất để ta trở về sau mỗi chuyến đi của cuộc đời.
Bên mâm cơm đầm ấm và rôm rả, dẫu ngoài trời có lạnh thấu xương hay mưa phùn thấm đất, vẫn không thể nào thổi tắt ngọn lửa ấm áp của gia đình. Vì thế, ngày cuối năm, ai không về nhà được thì buồn và quay quắt lắm. Cho dù ở xứ người có đủ đầy thì vẫn cảm thấy cô đơn lạnh lẽo.
Vẫn biết rằng khi lớn lên đủ lông đủ cánh, đàn chim sẽ bay đi khắp bốn phương để kiếm sống, để thỏa sức vùng vẫy trong bầu trời mênh mông, nhưng cánh chim nào rồi cũng mỏi, cũng gặp những trận cuồng phong bão táp, và lúc nào cũng nhớ mình đang xa chốn quê, đang xa vòng tay cha mẹ. Lại nhanh chóng hối hả bay về tìm chỗ nương náu bình yên nhất nơi mình đã sinh ra và ra đi. Đó là gia đình.
Cuối năm, là dịp mọi người tìm về tổ ấm để đoàn tụ, cùng nhau ăn bữa cơm để tiễn biệt năm cũ, đón chào năm mới. Nhưng đôi khi, guồng quay hối hả đã vô tình khiến chúng ta quên mất giây phút thanh bình và yên ấm bên bữa cơm gia đình. Nhịp sống vội vã nên có khi trở về thì bát cơm đã nguội còn đâu...
Có câu nói rằng tận cùng của đường về nhà chính là khai mở cho ta con đường để đi ra cuộc đời mà không lầm lạc. Đừng bao giờ quên ngọn khói lam chiều vương vất trên mái nhà, đừng bao giờ quên mùi thơm của nồi cơm đang sôi trên bếp lửa bập bùng trong bữa cơm chiều cuối năm. “Về ăn cơm. Khói bếp cay mắt mẹ già bên bếp lò, cơm nấu xong rồi mấy đứa về ăn bữa cơm”.
(*) Không sao chép dưới mọi hình thức khi chưa có sự đồng ý bằng văn bản của Báo Hànộimới.