(HNM) - Sáng hôm ấy, bà gọi tôi dậy từ sớm, mặc cho tôi bộ quần áo đẹp nhất rồi đưa tôi đến trường. Có lẽ lúc ấy tôi đã nín thở để chặn sự hồi hộp đang vỡ òa trong lòng. Tôi se sẽ nắm lấy tay bà, bàn tay nhỏ bé với những đường gân xanh nổi trên làn da nhăn nheo, khẽ từng bước đi theo bà.
(HNM) - Sáng hôm ấy, bà gọi tôi dậy từ sớm, mặc cho tôi bộ quần áo đẹp nhất rồi đưa tôi đến trường. Có lẽ lúc ấy tôi đã nín thở để chặn sự hồi hộp đang vỡ òa trong lòng. Tôi se sẽ nắm lấy tay bà, bàn tay nhỏ bé với những đường gân xanh nổi trên làn da nhăn nheo, khẽ từng bước đi theo bà.
Đến trước cổng trường, tôi ngơ ngác trước sự tưng bừng, náo nhiệt mà tôi chỉ thấy vào những ngày lễ hội. Bọn bạn tôi đứa nào cũng được bố mẹ dắt đến. Chúng ăn mặc đẹp và vui cười hớn hở. Tự nhiên tôi cảm thấy buồn lạ lùng khi hôm nay bố không đi cùng tôi. Tôi lặng lẽ nấp sau lưng bà và chẳng hiểu sao tôi muốn bỏ về quá. Và hình như bà cũng nhận thấy sự thay đổi của tôi nên bà cúi xuống cài lại cúc áo cho tôi rồi bảo:
- Cháu không thích bà đi cùng hay sao?
- Không, cháu thích đi với bà lắm nhưng nhìn thấy bố mẹ chúng nó thì cháu nhớ bố cháu thôi.
Bà cười rồi đẩy tôi lên phía trước:
- Hãy dũng cảm lên cháu của bà!
Nhanh thật là nhanh, đã 9 năm trôi qua kể từ sau buổi học đầu tiên đáng nhớ ấy. Bây giờ tôi đã là nữ sinh lớp 9, tôi đã lớn và không còn buồn vì không có bố đưa đi học như ngày xưa nữa. Thế nhưng với bà, tôi biết, cho đến khi vĩnh biệt cuộc đời, tôi vẫn luôn là con bé chíp hôi như ngày nào. Còn với tôi, bà là tất cả những gì mà tôi có. Cha và dì chỉ là những cái bóng rất mờ nhạt trong tiềm thức tôi. Mẹ mất từ khi tôi vừa ra đời, đối với tôi, từ "mẹ" sao quá mơ hồ, như một điều không có thực trên đời. Tôi luôn được nghe người khác gọi mẹ, nhưng có lẽ cả cuộc đời tôi không bao giờ được thốt ra lời gọi mẹ ngọt ngào âu yếm ấy. Vì vậy, tôi bằng lòng với những gì tôi hiện có. Tôi cần bà và tôi đã có bà. Vậy là đủ!
Cầm bó hoa hồng đỏ thẫm, tôi nhẹ nhàng đặt lên mộ bà. Hôm nay tôi đến chào tạm biệt bà vì ngày mai tôi sẽ ra thành phố ở cùng bố và dì. Thế là bà đã xa tôi gần hai tháng rồi, nhưng tôi vẫn không thể nào quen được với sự thật. Tôi luôn nghĩ rằng bà chỉ đi đâu đấy rồi một lát nữa là về. Những lần đi học, chẳng ai nhắc tôi đội mũ, mang áo mưa và đi học cùng tôi, bởi thật đơn giản, bà đã mãi mãi đi xa. Ngày bà mất, tôi chẳng còn biết mình đã nghĩ gì, làm những gì, nhưng duy nhất một điều mà tôi biết là tâm hồn tôi trống vắng, hoang vu.
Tôi lặng lẽ ngồi bên mộ bà mặc cho làn gió khẽ mơn trớn làm tung bay mái tóc rối. Thế mà ngày mai tôi đã phải xa bà rồi, phải xa miền quê nhỏ bé mà tôi đã gắn bó. Tôi sẽ phải chịu đựng ánh mắt không mấy thiện cảm của dì và tiếng thở dài của cha nhưng chắc chắn tôi sẽ vượt qua được tất cả vì bà luôn ở bên tôi. Bà sẽ giúp đỡ tôi và truyền cho tôi nghị lực để tôi vững bước, bởi vì trong trái tim tôi, bà là tất cả.
(*) Không sao chép dưới mọi hình thức khi chưa có sự đồng ý bằng văn bản của Báo Hànộimới.