Theo dõi Báo Hànộimới trên

Ai cũng là người chiến thắng

Phạm Huệ Linh (KTT Bộ Tư lệnh Công binh)| 29/12/2013 06:45

Hôm qua, đội bóng của cậu con trai 8 tuổi của tôi đá trận chung kết giải bóng đá của trường. Trận đấu diễn ra rất sôi nổi, phụ huynh đến sân vận động để cổ vũ cho bọn trẻ rất đông. Giữa hiệp hai, tỷ số đang là 2-1, nghiêng về đội của con trai tôi.


Khi trận đấu đến phút 89, quả bóng lăn trước mặt một đồng đội của con trai tôi, bé Mikey O'Donnel. Khi nghe cổ vũ "Sút đi!" vang khắp sân vận động, Mikey chỉnh bóng, lấy hết sức bình sinh sút bóng. Đám đông bùng nổ. O'Donnel đã ghi bàn. Nhưng, trong vài tích tắc, cả sân vận động bỗng im phăng phắc. Đúng là Mikey đã ghi bàn, nhưng là ghi vào lưới nhà và tỷ số là 2-2.

Mikey bị hội chứng Down và đối với cậu thì ghi bàn vào lưới nào cũng như nhau. Cậu còn chúc mừng cả đội bạn khi họ ghi bàn. Sự yên lặng cuối cùng cũng bị phá vỡ khi Mikey, mặt hớn hở, nắm lấy tay con trai tôi, ôm hôn và hét lên: "Tớ đã ghi bàn! Tớ đã ghi bàn! Tất cả mọi người đều thắng! Tất cả mọi người đều thắng!". Trong khoảnh khắc, tim tôi như ngừng thở bởi tôi không chắc chắn về phản ứng của con trai tôi. Nhưng lo lắng của tôi là thừa. Từ trên khán đài, tôi nhìn thấy con trai tôi bá vai cậu bé và reo hò: "Hoan hô Mikey! Hoan hô Mikey!". Và rồi cầu thủ của cả hai đội vây lấy Mikey, cùng hát và chúc mừng bàn thắng của cậu bé.

Tôi đã rơi nước mắt khi chứng kiến câu chuyện trên. Những cậu bé mới 8 tuổi nhưng đã biết ứng xử rất đẹp với bạn Mikey, người chịu thiệt thòi so với chúng bạn. Chính các em đã dạy cho người lớn chúng tôi một bài học lớn.

Tối muộn, khi tôi về đến nhà, con gái tôi hỏi đội nào chiến chắng. Tôi mỉm cười và trả lời: "Đó là một trận hòa. Tất cả mọi người cùng chiến thắng". 

(0) Bình luận
Nổi bật
Đừng bỏ lỡ
Ai cũng là người chiến thắng

(*) Không sao chép dưới mọi hình thức khi chưa có sự đồng ý bằng văn bản của Báo Hànộimới.